Nhà văn Trần Nhã Thụy tâm đắc với cuốn sách tái bản

In: Sách

Anh Văn

– “Sau khi nghe tin tái bản, tôi thường mừng vì sách của mình không bị ế. Thực ra, sách của bạn dù hay đến đâu mà không bán được thì thật tội cho in sách Tôi biết không có nhiều tài liệu in (lại là tài liệu quốc gia), cũng không được quan tâm nhiều – ông cho biết, điều làm ông vui nhất là cuốn sách này được độc giả đón nhận. “Tôi biết, một số bạn không chỉ mua sản phẩm đọc mà còn tặng bạn bè. “Nha Trang cho biết:

Bìa tái bản cuốn sách” Đời Có Vui Không Buồn “.- Lần này, theo yêu cầu của Nhà xuất bản Phụ nữ, Nha Trang đã nhờ nhà văn, họa sĩ Vũ Đình Giang thiết kế lại bìa, Nội dung sách không thay đổi, tác giả chỉ nhận xét và cảm nhận sách của một số độc giả ở bìa 4.

Nhã Thùy cho biết sắp tới sẽ xuất bản bản tin-Tạp chí Văn Mùi ( của Hội nhà văn và Phương Nam Books) Ngoài ra, cây bút Quảng Ngãi đã ký hợp đồng với Phương Nam Books để sản xuất tiểu thuyết Hát. Theo dự kiến, tác phẩm này sẽ ra mắt độc giả Hội sách TP.HCM trong năm 2012

” Trong thời gian tới, tôi Dự định sẽ dừng viết báo, truyện ngắn và tập trung vào tiểu thuyết. khỏe. Đảm bảo anh ấy vẫn phải viết nhật ký để duy trì “cơm áo gạo tiền” đã chia sẻ với eVan.vnexpress.net.

Mã trò đùa (43)

In: Sách

Dương Hồng Anh-bức chân dung đầu tiên-cô bé viết chữ “Ông xã” trên ảnh. Ma Tiewu cho rằng điều này là sai và phải viết “Master Du” mới đúng. Kỳ Nhi không biết chữ, nhưng nếu biết thì sẽ không nhớ. May mắn thay, sự xuất hiện của giáo sư rất dễ nhớ.

Anh ấy có một đôi mắt cá vàng, vì vậy An Kỳ Nhi gọi anh ấy là “Thầy cá vàng”. Tất nhiên là chỉ khi không có ai gọi bằng AnKỳNhi. Chỉ có một cô bé mới có thể nghe thấy nó.

Kỳ Nhi không nhớ được tên giáo viên, trong lớp cũng không nhớ được thầy dạy gì, hình như là học vẽ trứng. — Bạn có biết Da Vinci?

Vị giáo sư hơi nâng cằm lên và cố ý dừng lại. Tôi hy vọng không ai biết trong lòng tôi, hãy để tôi kể cho cả lớp nghe về Da Vinci.

Thật bất ngờ, “con khỉ” Mao Chao giơ tay rõ ràng và chớp mắt nhanh như khỉ.

Vị giáo sư cau mày, quay mặt đi chỗ khác, vờ như không nghe thấy.

– Giáo sư, tôi biết Da Vinci.

Mao Siêu Khỉ vẫn đang giơ hai tay, vươn người về phía trước, suýt nữa thì đẩy bàn. Những cánh tay gầy guộc như chiếc que vươn ra trước mắt giáo sư.

Không còn cách nào khác, anh phải để Mausie đứng lên và nói về Da Vinci.

Giáo sư không yêu cầu Mao Siêu lên bảng, anh ta lập tức nhảy lên bục, thẳng cổ, bắt đầu lẩm bẩm một mình. Ai cũng biết Leonardo da Vinci là một họa sĩ người Ý rất nổi tiếng, khi còn nhỏ ông đã vẽ rất nhiều trứng, ông có một bức tranh rất nổi tiếng là “Mona Lisa”. Sau khi câu chuyện kết thúc, Mao Chao “Monkey” hỏi mọi người:

– Các bạn có thể xem bức tranh “nụ cười của nàng Mona Lisa” không?

Mọi người lắc đầu nói không xem. –Mao ánh mắt “khỉ ho cò gáy” từ từng khuôn mặt sang Anjini. — Rồi hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía An Kỳ Nhi. A K & # 7923; Nhi không biết gì vì cô ấy không nghe câu chuyện của Mao Xiu trước đó, và chỉ muốn biết tại sao Da Vinci lại vẽ những quả trứng. Nếu tôi hút nhiều trứng, tôi có thể trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng? Nghĩ đến đó, cô mỉm cười, Mao Sicui nắm lấy nụ cười.

Khi không cười, Anjini trông hơi đáng yêu, ngay cả khi cười cũng có chút xấu xí và ngốc nghếch. Giọng thất vọng:

– Nụ cười của Mona Lisa có phải như vậy không?

Thế là cả lớp bật cười-Thầy đồ họa suýt cười, may mà không đỡ được. Mọi người đều nhận thấy anh phải rất cố gắng để không cười.

Kỳ Nhi không hiểu mọi người đang cười cái gì. Cô gái nhỏ đột nhiên đứng dậy nói lớn:

– Khi lớn lên, nhất định sẽ đến Ý để gặp Leonardo.

Lần này cô giáo dạy vẽ sẽ cười, không có cô giáo vẽ thì tôi không chịu được.

– A Kỳ Nhi, ta sẽ không bao giờ tới được Vinci nữa.

– Giáo sư, vậy tại sao?

– Vì Da Vinci (Da Vinci) mất rất sớm. Đáng thương “. Anh ta là người phát ngôn của cha An Kỳ Nhi, cô vốn muốn dùng câu này, nhưng không có vận may cho đến hôm nay. Nhưng may mắn anh ta nhanh chóng hỏi một câu:

– Tại sao Vinci lại trở thành họa sĩ nổi tiếng? ?

Lập tức giơ lên ​​mấy chục cánh tay, Mã Tiểu Khiếu không đợi sư phụ gọi, liền nhanh chóng trả lời:

– Bởi vì còn là một đứa trẻ, hắn vẽ ta rất nhiều trứng.-

Nếu là …- Cô giáo học vẽ khéo léo -Em có muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng không? — Vâng ạ!

Cả lớp đồng thanh trả lời, sau đó đồng thanh. –Rất tốt! -Giáo viên đã lau bảng và dặn dò.-Bây giờ các em sẽ bắt đầu vẽ p & # 7913; Con gà .—— Thầy ơi, con muốn bao nhiêu quả?

– Vẽ nhiều như bạn có thể, nhưng bạn không phải vẽ bất kỳ trái cây nào.

Vì vậy, cả lớp bắt đầu tô trứng.

Vẽ hai quả trứng có thể khác nhau, và ba quả trứng có thể khác nhau, nhưng vẽ năm quả trứng trở lên rất khó và khác nhau. Nó bắt đầu xuất hiện những quả trứng có hình dạng kỳ lạ.

Mã Tiểu Khiếu hút rất nhiều trứng, hắn cảm thấy sắp vẽ ra nụ cười của An Kỳ Nhi. Mao Xi không nói rằng nàng Mona Lisa trong tranh của Leonardo có nụ cười giống An Kỳ Nhi.

Buổi chiều sau khi tan học, Mã Tiểu Khiếu nước cùng An Kỳ về nhà, thường thì An Kỳ rất muốn quay lại với anh, nhưng anh luôn tránh mặt cô, chủ yếu là vì Anjini hơi ngốc và nghĩa là. Nếu ở cùng Chalanqua xinh đẹp hay La Mã xinh đẹp, nhất định không được từ chối.

Mã Tiểu Khiếu nói với An Kỳ Nhi là muốn kéo thẳng chân cô. A Kỳ Nhi rất vui vẻ, bởi vì nàng còn nhỏ nên không có người hấp dẫn nàng. Về đến nhà, Mã Tiểu Khiếu đặt một cái ghế ở giữa phòng khách, bảo An Kỳ Nhi ngồi ở chỗ đó, sau đó bật đèn trên cao, còn dùng hai chiếc đèn phát sáng khác nhau vỗ vào mặt An Kỳ Nhi. các góc. .—— Mã Tiểu Khiếu lấy giấy bút chuẩn bị .—— A Kỳ Nhi, cười lên!

Kỳ Nhi hé miệng cười, nhìn thật ngốc. – không phải như vậy. -Ma Tiểu Khiếu ra lệnh cho An Kỳ Nhi. -Em phải cười như Mona Lisa —— Thật ra Mã Tiểu Khiếu chưa từng thấy Mona Lisa cười, chúng ta mới vẽ một Angie Ni như vậy (An Kỳ Nhi).

Phương pháp tranh trứng rất hiệu quả khi luyện gà này. Hai tay Mã Tiểu Khiếu có vẻ rất linh hoạt, nhanh chóng hoàn thành bức chân dung An Kỳ Nhi.

Nhìn người thật từ bên ngoài, rồi lại nhìn cô gái nhỏ trong tranh, quả thực rất giống. Đặc biệt là nụ cười ngốc nghếch như nụ cười của Angie. ——Matiu Quijo rất hài lòng với công việc của mình. Anh ấy cho rằng tên của mình cũng nên được đặt ở cuối bức ảnh,Nhưng hiện tại hắn không có ấn ký nên phải vẽ một hình vuông có ba chữ “Mã Tiểu Khiếu” gạch chéo.

A Kỳ Nhi nhìn bức tranh của mình khi bạn vẽ xong, nói “ồ” rồi khóc. A Kỳ Nhi rất ít khi khóc, nhưng lần này cô khóc khiến Mã Tiểu Khiếu sợ hãi.

– A Kỳ Nhi, sao em lại khóc?

– Em thật xấu mà thu hút anh!

– Tôi đã làm nó, nó không làm cho bạn cảm thấy xấu xí? – Không có Ma Tie Jiu. -Em cứ như vậy!

Còn tiếp …

(Trích bộ “Mã Tiểu Khiếu nghịch ngợm” của Dương Hồng Ánh do NXB Gia Đông biên tập)

Cuốn sách “Pasà Pas du-4 cực Việt Nam, 1 ảnh” do một bạn trẻ mê mẩn viết

In: Sách

Cuốn sách này mô tả chi tiết từng trải nghiệm của Hachi8 trong quá trình chinh phục 4 cực: Lung Copper-Hajiang (Bắc Cực), Nankan-Caimao (Cực Nam), Apachai-Deanbien (Cực Tây), Cap Doi-Khánh Hòa (Cực Đông) và đỉnh núi Phan Xi Păng kỳ vĩ. Hơn nữa, chỉ có một hành trình xuyên Việt, đầy khó khăn, nhưng vẫn còn nguyên trong ký ức của tôi.

Cuốn sách này không chỉ là một cẩm nang du lịch mà còn là một trải nghiệm du lịch tuyệt vời. Ảnh: Hachi8 .

Tác giả tên thật là Ngô Huy Hòa, sinh năm 1985, quê ở Hà Nội, hiện đang là kỹ sư xây dựng. Qua từng trang sách này, độc giả có thể hình dung rõ ràng lịch trình di chuyển, những điều thú vị và những trở ngại có thể gặp phải trong chuyến hành trình, cùng kinh nghiệm đúc kết sau mỗi lần trải nghiệm. Từ đó, các em có thể rút ra những câu hỏi về kỳ vọng của mình đối với mỗi chuyến đi, đồng thời tâm đắc với những hình ảnh đẹp về quê hương Việt Nam.

Nói về ý tưởng viết cuốn sách này, Hachi8 cho biết sau mỗi chuyến đi, anh muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình để mọi người hiểu hơn về Thái Lan. Anh thường xuyên đăng tải những bài viết nhỏ và phát biểu trên trang cá nhân hoặc trên các diễn đàn, báo, tạp chí du lịch.

Chuyến đi 18 ngày đến Việt Nam đầy cảm xúc và là hành trình tinh thần đầu tiên, Hachi8 đã chắt lọc những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình.

Cuốn sách này được ra đời một cách rất thoải mái, giống như cốt truyện nền, là chữ ký cá nhân của tác giả, không trang trí thêm và khoa trương, bạn có thể vừa đi vừa kể chuyện bằng lời và hình ảnh. Thông qua cuốn sách này, tác giả hy vọng sẽ truyền cảm hứng và thổi bùng nhiệt huyết chinh phục quãng đường đi học của các bạn nhỏ để các bậc phụ huynh hiểu rõ hơn về sự nhiệt tình vận động của con em mình. Cuốn sách này còn là một “hành trình xuyên Việt có một không hai”, khiến chúng ta càng thêm tâm huyết với mảnh đất tươi đẹp và con người Việt Nam.

Hình ảnh du lịch của Hachi8

Lê Thương

Không gian tráng lệ và đau thương trong “Dòng sông máu”

In: Sách

Cho đến nay, nhiều cuốn sách về đồng tính đã được xuất bản. Tuy nhiên, nếu không có cái tên Nguyễn Ngọc Thạch thì không thể viết nhiều sách và để lại những tác phẩm ấn tượng về lĩnh vực này. Từ cuốn sách đầu tiên là “Life Calls Boy”, sau này là “Chuyển giới”, “Mẹ”, “Đồng tính luyến ái”, rồi đến “Trái tim sư tử”, Sacher đã chọn chủ đề này làm tài liệu tham khảo. “Truyện Sông Máu” là cuốn sách thứ mười của Nguyễn Ngọc Thạch trong vòng hơn hai năm. Cuốn sách lại chọn chủ đề đồng tính, nhưng lại thể hiện đồng tính theo một cách khác.

Dòng sông máu của Nguyễn Ngọc Thạch.

Mỗi truyện ngắn “Dòng sông máu” lại đưa người đọc vào một lĩnh vực mới. Cảm xúc của nhân vật đan xen, đau đớn và hạnh phúc đan xen, nước mắt và nụ cười chồng chất.

Truyện ngắn của Hoài Giang cho thấy Sài Gòn xa lạ trong mắt người xa xăm. Giang, nhân vật chính, thu thập những ký ức về tình yêu vẫn còn nằm rải rác trong từng con đường, ngõ ngách. Sau đó, khi tôi đi, Giang không thể không nghĩ về nó.

Dòng sông máu-Tác phẩm này được chọn làm chủ đề cho cuốn sách này-Nói với Xianhe rằng người lái đò tên là Chơn của anh ấy là người trung thực và ngay thẳng, và rất buồn khi cho mọi người tiếng nói của cuộc sống. Tình yêu thầm lặng của Chơn dành cho Tùng là sự hi sinh cho những người mình yêu thương, dù chưa bao giờ dám nhận lại bất cứ thứ gì từ ai đã khiến người đọc xúc động. Đây cũng là một không gian thôn quê đầy hương thơm của lúa chín, cơm rượu và cá bống, nhưng lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác vào cuối xuân. Ở đó, định kiến ​​xã hội đã đẩy gia đình Hiếu vào cảnh tan nát, ly tán.

Nguyễn Ngọc Thạch đưa tác phẩm của mình vào một lĩnh vực hẹp. Búp bê là một câu chuyện xảy ra trong một tòa nhà hầm ở giữa đường. Trong không gian chật hẹp này, con người đã loại bỏ tất cả các khía cạnh đạo đức gắn liền với cuộc sống, và chỉ có thể xác và tình cảm hợp nhất thành một thể không hòa tan. Vẫn trong không gian chật hẹp, chiếc quạt trần trong phòng khách sạn vẫn quay, con thằn lằn chạy ngang, lướt qua chiếc quạt trần, quay đều đặn, giải phóng cái nóng hầm hập vào cơ thể nhân vật. Người thứ ba. -Người hiện thực trong mơ là tiệc cưới, tưởng chừng dễ với mọi người nhưng lại khó với người đồng tính do xã hội còn nhiều trắc trở. Thông qua hình ảnh của hôn nhân, câu chuyện này tạo thành một dấu chấm hỏi Khi nào giấc mơ đồng tính sẽ thành hiện thực?

Với truyện ngắn “Bài ca máu”, Nguyễn Ngọc Thạch (Nguyễn Ngọc Thạch) cho thấy sức mạnh của phong cách văn chương nhưng không hề lộng lẫy. Đọc Thạch, những câu chuyện bi hài về thân phận con người cuốn hút người đọc sâu sắc.

Y Nguyen

Haruki Murakami tiếp tục tỏa sáng tại giải Nobel 2014

In: Sách

Giải Nobel Văn học 2014 của Viện Hàn lâm Thụy Điển sẽ được công bố vào lúc 1 giờ trưa. Ngày 9/10 (giờ Stockholm, tức 6h cùng ngày theo giờ Hà Nội). Nhà cái Ladbrokes của Anh đã đặt cược vào giải thưởng này trong hơn một thập kỷ, và ông cũng đang cạnh tranh để vượt lên. Theo báo cáo của “Guardian”, vào ngày 6 tháng 10, tỷ lệ đặt cược của Ladbrokes vào Haruki Murakami và Ngugi Wa Thiong’o là ​​4/1 (1 ăn 4).

Người phát ngôn của đại lý Alex Donohue cho biết: Trong vài tháng, nhưng Ngugi Wa Thiong’o hoạt động kém vào phút cuối (từ ngày 12 tháng 1 đến ngày 6 tháng 1 đến ngày 4 tháng 1), và có thể nó nhanh chóng trở thành trang web phổ biến nhất. ———— Văn học gia đình Haruki Murakami. Ảnh: “The Guardian”

Haruki Murakami là nhân vật được yêu thích và nhận giải thưởng Nobel trong nhiều năm. Tuy nhiên, vận may luôn từ chối anh vào giây phút cuối cùng. Đầu năm nay, tiểu thuyết gia nổi tiếng của Nhật Bản đã cho ra mắt cuốn “The Colourless Saki Tsuru”, cuộc hành hương nhiều năm của ông đã khiến tên tuổi của ông trở nên ấm áp hơn. Nhiều người hâm mộ hy vọng rằng câu chuyện đoạt giải Nobel có thể xuất hiện trong Murakami Haruki năm nay. Nhà văn Nhật Bản gần đây nhất đoạt giải Nobel là Kenzaburo Oe (Kenzaburo Oe) cách đây 20 năm.

Vị trí thứ ba trên bảng Ladbrokes là nhà báo điều tra người Belarus Svetlana Alexievich (Svetlana Alexievich), lớp 7/1. Tiểu thuyết gia Patrick Modiano chấp nhận xếp hạng 10/1. Tiểu thuyết gia người Mỹ Philip Roth, nhà viết kịch người Na Uy Jon Foss và nhà văn người Áo Peter Handke đều giành giải với tỷ lệ 12: 1.

Vào tháng 2, Peter Englund, Thư ký thường trực của Viện Hàn lâm Khoa học Thụy Điển, nói rằng ông đã được đề cử cho 271 giải Nobel Văn học năm 2014, và lần đầu tiên được đề cử 210 cái tên trong đó có 36 cá nhân. Ban giám khảo bao gồm 18 thành viên, nhà văn, nhà thơ, chuyên gia văn học và các thành viên khác của Viện Hàn lâm Khoa học Thụy Điển.

Englund nói về quá trình trao giải trên trang web của giải Nobel: “Vào tháng 2, tất cả các cuộc bổ nhiệm, thường là khoảng 200 người, khi đó đều do Ủy ban Nobel phụ trách. Công việc được thực hiện bởi chính nhân viên của Viện Hàn lâm Khoa học , nhưng cũng có các chuyên gia., đã thuê người nước ngoài dịch thuật, viết báo cáo, v.v. Đầu tiên, chúng tôi liệt kê hơn 20. Ở đây, chúng tôi rút gọn còn 5. Danh sách cuối cùng đã được Viện Hàn lâm Khoa học Hoa Kỳ phê duyệt vào tháng 5, sau mà ban giám khảo đã thông qua Một kỳ nghỉ hè để tìm hiểu thêm về 5 tác giả của danh sách. Vào tháng 9, quyết định cuối cùng được đưa ra tổng thể. Vào đầu tháng 10 “. Thư ký thường trực của trường nói rằng giá sẽ được xác định sau một cuộc thảo luận dài với nguyên tắc biểu quyết đa số. Viện Hàn lâm Thụy Điển sẽ công bố những người chiến thắng nửa giờ trước khi công bố chính thức.

Người chiến thắng năm ngoái là Alice Munro, được mệnh danh là “Bậc thầy Báo chí Hiện đại”. Năm ngoái là tác phẩm của nhà văn Trung Quốc Mạc Ngôn, “Chủ nghĩa hiện thực giả tưởng, kết hợp giữa truyện dân gian, lịch sử và nghệ thuật đương đại.”

Kỷ niệm 50 năm Doraemon phiên bản đặc biệt

In: Sách

ra A dream Vol.0 6 bộ sưu tập theo chủ đề, chủ đề “Do A dream Nobita Làm sao đến?” Tác giả: Fujiko F Fujio. Bài đăng này giữ lại những hình ảnh gốc và các bài chia sẻ của tác giả về việc tạo ra La Amen đã được chia sẻ, cũng như nhiều tài liệu đã phát hành trong loạt bài dài kỳ

Doraemon Box- tuyển tập những người thân yêu, chủ đề xoay quanh những người thân của Doraemon Doraemon. Bộ sách gồm sáu tập gồm từng nhân vật: Nobita và những bức tranh khi trưởng thành, bố mẹ Nobita, cô em gái thông minh Dorami, Sunio tài năng, Fort Ji’an và Shizuka đáng yêu. Bộ sưu tập này cho phép người đọc hiểu một cách đầy đủ về nhân vật Doraemon mà họ yêu thích.

Phiên bản “Doraemon Vol.0”. Ảnh: Nhà xuất bản Jindong.

“Ra La Dream” là một bộ truyện tranh của nhà văn Nhật Bản Fujiko F. Fujio phát hành vào năm 1969. Bộ truyện kể về câu chuyện của Ra Lamon ở thế kỷ 22 để giúp những chàng trai vụng về thoát khỏi rắc rối. Hãy gọi cho Nobita một câu chuyện ngắn gọn, dễ hiểu, dí dỏm và lạc quan về cuộc sống và sự phát triển của khoa học kỹ thuật.

Vào tháng 7 năm 1974, tập đầu tiên của Doraemon được xuất bản, sau đó nó được phân phối thành một trăm năm mươi tập, tăng lên 45 tập. Triệu bản. Cho đến nay, hàng chục bộ phim La Dream đã được phát hành (hàng trăm bộ tương ứng). Ra Lamon được xuất bản ở nhiều nước trên thế giới và trở thành nhân vật truyện tranh được lòng người hâm mộ, đặc biệt là khu vực Châu Á.

Ra Lamon đã giành được nhiều giải thưởng manga tại Nhật Bản và là nhân vật hoạt hình duy nhất trong số 22 nhân vật xuất sắc của châu Á do tạp chí Time bình chọn. năm 2006. Truyện tranh “Doraemon” sau đó đã được chuyển thể thành nhiều loạt phim hoạt hình, phim chiếu rạp và rất được yêu thích trên toàn thế giới. -Nhiều thứ

Phiên bản (11)

In: Sách

Nguyễn Đình Tú

Máu chảy trên mặt nước, máu không thể tan mà tụ lại thành từng đám nổi quanh người. Đã có lúc máu như bọt thấm vào người. Tôi nhận ra khuôn mặt của bố tôi. Đôi mắt của bố vẫn mở. Máu bao quanh người cha. Chiếc áo sơ mi anh đang mặc là chiếc áo sơ mi đẫm máu, trôi nổi trên người anh. Tôi cố hét lên, nhưng không có gì. Máu này rời bỏ bạn, chìm vào tim bạn theo từng đợt sóng, rồi nổi lên và trôi đi, xa xăm. Tôi muốn lao đến nơi đẫm máu này để hôn bố tôi. Nhưng tôi không biết bơi. Áo máu cha đã xa con trôi trong đêm. Cô cố gắng lăn vào mép thuyền để tránh máu, nhưng càng lăn, máu càng loang ra xung quanh. Tôi ra máu. Tóc, quần áo, bàn tay và bàn chân của anh ấy đẫm máu. Tôi thấy một vòi máu phun đầy nước dưới đáy. Đây là máu của người lái xe. Chiếc móc nhọn của mỏ neo cắm sâu vào cơ thể cô, và máu từ đó phun ra, xuyên qua mặt nước như một dải lụa hồng. Người lái xe vẫn đang nhấp nhổm. Mỗi lần như vậy, máu sẽ chảy nhiều hơn. Cơ thể cô ấy bị trói như một miếng giẻ, và được neo ở độ sâu 20 mét dưới thân tàu. Người chú rất khỏe mạnh. Nó chứng tỏ cơ thể anh luôn vặn vẹo không ngừng. Bạn đã từ chối đứng yên. Các chú vừa thu máu lại tạo thành bụi máu xung quanh mỏ neo. Tôi thầm bảo anh ấy đừng vùng vẫy nữa. Nó làm đau người. Nhưng tôi đã từ chối. Bạn vẫn có thể chứng minh sức khỏe của mình. Tôi không dám nhìn nó như thế này một lần nữa. Bụi máu vẫn phát ra, tạo thành một đám mây đỏ xung quanh người lái xe. Tôi quay mặt về phía nghiêm khắc. Mẹ nằm đó và bị lạc. Hai tay mẹ bóp bụng. Có vẻ như vết mổ từ ngực đến tử cung rất dài. Mẹ nói gì đó mà tôi không nghe thấy. Mẹ nhìn tôi như ngày mẹ bước xuống xe. Đột nhiên mẹ tôi hỏi tôi đêm qua:“Em có nhớ anh trai không?” Nói thật, tôi không để lại hình ảnh người anh hơn tôi mười tuổi, đã bốn năm năm không ở bên tôi. Anh ấy hầu như không nói chuyện với tôi. Anh ấy cũng không học. Anh ấy hiếm khi nhìn thấy nó ở nhà. Có lẽ anh ấy đã về nhà ngủ. Anh ấy thường sử dụng thuật ngữ “tại nhà ga”. Phải làm gì? Sau này tôi phát hiện ra rằng nhà ga chỉ dùng để móc túi, trộm cắp hoặc đánh nhau.

Anh ấy đã về nhà sớm một lần. Mẹ anh kéo anh vào phòng tắm. Một lúc sau, anh quay lại ôm một đống chăn trên mái nhà. Tôi hỏi mẹ tôi, anh ấy đã đi đâu? Mẹ nói anh ngủ trên trần cho mát. Mẹ tôi đưa cho tôi một cái túi đựng xác cứng cáp và bảo tôi đem ra sông vứt đi, nhớ chìm hẳn rồi mới về nhà được. Tôi mang theo một cái túi. Mỗi lần vứt rác đều đưa ra đường tàu, lần này mẹ lại bảo đem ra sông? Tôi tò mò. Đến chân cột điện báo trước cổng chợ, tôi dừng lại, mở túi ra xem bên trong có gì. Đây là quần áo của anh trai tôi. Tuy nhiên, nó tiết ra máu. Tay anh thậm chí còn chạm vào một vật rắn chắc bên dưới bao cao su. Tôi không dám nhặt vật này lên, nhưng chỉ có thời gian để chạm vào nó. Mẹ tôi quấn nó trong một chiếc quần đùi của anh tôi. Đây là một con dao. Đây là con dao của bố tôi. Anh đặt nó dưới tấm thảm và đầu giường ở đó. Mẹ anh từng nói với anh rằng anh đã có nhiều kẻ thù từ khi còn nhỏ. Bây giờ có nhiều hơn, nhưng bạn vẫn phải cảnh giác. Thế là anh tôi cầm dao của bố lên bến. Bạn có đi trực thăng đến bến tàu không? Tất nhiên là không giết lợn. Nỗi sợ hãi ập đến khiến toàn thân tôi run lên. Tôi quấn túi và buộc chặt, và thấy tay mình run rẩy. Anh trai tôi đã bị chém. Con dao này chém bất cứ ai, và người đó sẽ chỉ chết hoặc bị tiêu diệt suốt đời. Có nhiều máu hơn. Máu nhiều quá, phải đâm người từ rất gần mới đổ vào người. Tôi không còn dám nghĩ nữa. Tôi nhanh chóng đạp xe đến bờ sông, thả chiếc túi xuống vùng nước tối bên dưới rồi vội vãTôi đã trở về từ chiếc xe đạp của mình vào đêm hôm đó. Tôi không thể ngủ với bà của anh ấy. Lâu lâu, tôi thấy mẹ trèo lên mái nhà rồi ngã lăn ra. Một lúc sau, cô thấy mẹ thì thầm với anh trai trong bếp. Tôi đứng dậy và tìm nhà bếp. Nhìn thấy tôi, cô ấy không nói gì, chỉ ôm tôi và khóc. Anh tôi đang ngồi xiên xẹo trong bếp hút thuốc. Có lần anh trai tôi quay đầu lại và nhìn tôi. Nhìn chằm chằm không quá ba mươi giây dường như có rất nhiều ý nghĩa mà không nói được gì. Rồi anh quay mặt vào góc bếp. Một lúc sau, anh ta dậy bảo mẹ lên mái nhà ngủ. Mặt mẹ đanh lại. Mẹ ra trước cửa nghe ngóng rồi vào bếp ngồi với tôi. Mẹ nói, anh của con vừa giết người, vừa giết người khác, nhưng lại giết chủ bến xe. Cô hồn nhiên hỏi lại: “Mẹ ơi, mẹ có khỏe không?” Mẹ cô gạt nước mắt nói: “Mai mẹ cho nó trốn vào Sài Gòn đi. Ở đây chúng mày chết mất. Ôi trời! Haha … “Tôi hoảng hốt nhìn lên và thấy cô ấy đang đứng ở cửa bếp. . Thì ra bà nội không ngủ được nên theo tôi vào bếp. Cô bước đến bên mẹ, vỗ nhẹ vào vai mẹ và nói: “Đất này xấu quá, trai gái thành trộm cướp. Kiểu này có vẻ bất lực lắm, mẹ đừng khóc nữa, về nhà ngủ đi.” — Mẹ và Tôi theo cô ấy lên lầu. Tôi không biết cô ấy có ngủ được không, tôi đã ngủ quên sớm rồi. Sáng hôm sau, tôi bận đi học như thường lệ. Buổi trưa tôi xách cặp về nhà thì thấy cô ấy đang ngồi trong phòng rất bừa bộn. Không gian ngoài cùng. Nhìn thấy bạn, cô ấy đã khóc. Cô cầm trên tay hai chiếc giẻ lau. Nhìn thấy cô ấy nhấc cái giẻ lên, tôi đã rất sốc. Cả hai giẻ rách đều dính máu tươi. Trước khi tôi có thể yêu cầu bất cứ điều gì. Cô ấy nói trong mũi: “Anh mày bị bắt rồi. Chúng nó ở đây cả đêm, bị bắt nó vừa đến cửa thì nó bỏ chạy, chúng nó bắn gãy chân rồi chúng nó đến đây tìm. nhà cửa. Đồ đạc ở khắp mọi nơi. Cô ấy đang sắp xếp lại. Nhưng máu chảy nhiều quá. Phải lau … “. Tôi vội hỏi: “Ba, mẹ đâu?” Cô ấy trả lời: “Ra khỏi nhà tạm đi, về đie; ngày tháng. Ở đây, họ thả rông và để người ta chết. Bố mày nóng tính quá, có thể sẽ giết trước. Thôi, cô cháu mình ở với nhau mấy ngày, khi nào thì bảo bố mẹ về … ”- Vậy là sẽ không bao giờ gặp lại anh trai nữa, sau bao lần cố gắng bố mẹ cũng không cho, tôi vội quên. Sự vắng mặt lâu ngày của anh tôi làm tôi nhớ đến mối quan hệ huyết thống của anh tôi với tôi, khi nghe mẹ kể chuyện, bà ngạc nhiên nhớ ra trước khi bị bắt anh tôi đang hút thuốc trong góc bếp, giờ tôi thấy hai chiếc giẻ của anh dính đầy máu. Đó là máu từ chân phải của anh trai tôi. Họ bắn vào bắp chân anh Và anh phải nghiến răng chịu đựng cơn đau bằng băng bó tạm thời để chờ răng lành lại Máu nó chảy ra từ sàn nhà. Đã mấy ngày không lau. Bây giờ tôi thấy hai giẻ rách đẫm máu trên đầu. Mẹ bê bết máu trên đầu, hai tay ôm chặt lấy ngực và bụng. Mẹ không dậy được. Mẹ đã nằm chặt vào thành tàu, một chân gác vào mạn tàu, nửa chân còn lại vẫn mắc trên boong, Long cố đẩy mẹ xuống biển nhưng trời tối nên anh Mẹ không biết. Mẹ có thể nắm lấy lan can thuyền và đưa anh đến đó, không thể rơi xuống được. Mẹ đang nằm đó, nhìn mẹ mà thương xót. Đêm trước khi bước xuống xe, mẹ đã nhìn con như vậy, và lặp đi lặp lại lời của Bà: “Vùng đất này ác độc, trai gái trở thành kẻ trộm cắp …” Vậy là chúng ta phải đi. Mong sao thoát khỏi vùng đất ác độc này. Chuyến đi này không biết làm sao nữa. trong trại. Con còn quá nhỏ Nhưng giờ mẹ xin lỗi vì mẹ đã đưa con đi trong cuộc hành trình khủng khiếp này. Vết rạch từ giữa ngực đến bụng không làm mẹ đau như nhìn đứa trẻ chết đi sống lại. Nếu con còn sống, Tôi sẽ tha thứ cho bạn. Tôi đã cho bạn một cuộc sống tội nghiệp. Bạn đã làm tổn thương tôi. Mẹ đã từ từ giết chết tôi, nhưng mẹ đã không nhận ra cho đến khi tôi chết … Tôi quay lại và bỏ đi,Tôi không muốn nghe những gì mẹ tôi nói. Nhưng khi quay mặt đi, tay cô không còn kịp cố định vết mổ trên cơ thể. Ngực và bụng của mẹ bị vỡ, và máu bắn tung tóe ở đuôi tàu. Cơn ác mộng của đời tôi .—— Còn tiếp …

(Từ ấn bản mới của nhà văn Ruan Jinwen do Nhà xuất bản Công an Nhân dân xuất bản).

Mã trò đùa (44)

In: Sách

Dương Hồng Anh

– Thầy không tẩy cả lớp bằng cách tô trứng, cũng không kể chuyện Da Vinci vẽ nhiều trứng mà thầy yêu cầu cả lớp cùng vẽ bức tranh “Niềm vui”.

Me Tieu Khieu (Me Tieu Khieu) mọi lúc trong lớp đều quậy phá, hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh giơ tay rõ ràng.

Vị giáo sư có “đôi mắt vàng” sốt ruột hỏi:

– Mã Tiểu Khiếu, em có thắc mắc gì không?

Mã Tiểu Khiếu đứng nghiêng người: — Hạnh phúc là gì?

– Làm thế nào để niềm vui trở thành đối tượng? -Nhân viên “Mắt cá vàng” trong nháy mắt tràn đầy trắng bệch. -Joy là một trạng thái cảm xúc-một trạng thái cảm xúc là gì?

– Trạng thái cảm xúc là …—— Giáo viên dạy vẽ đưa tay lên ngực. Anh ta có vẻ như đang vẽ tranh, nhưng anh ta không thể thu hút được “niềm vui”. Anh ta nói:

– Trạng thái cảm xúc là một cảm xúc …—— Cảm xúc là gì?

– Có cảm giác như …— Miệng thầy hơi há ra như miệng cá, muốn nói gì đó nhưng không thể nói. .– Trong lớp, bạn đã bắt đầu kích thích bạn. Trò chuyện, đầy tò mò.

Giáo viên vẫy tay ra hiệu rằng lớp học đang yên tĩnh. Bầu không khí lớp học do đó ngay lập tức được cài đặt. -Giáo sư đưa ngón tay ra. -Hãy vẽ cho họ tâm trạng vui vẻ nhất. Mọi người đều có tâm trạng tốt.

Đối với Anjini, cô ấy rất vui và không biết nên vẽ bức nào. -Cô ấy nhìn Matiu Chie ngồi bên cạnh, và cậu bé đang vẽ một bức. Chó con cào nát xương, một bé cắn đùi gà. Con chó con hạnh phúc, và cậu bé cũng hạnh phúc. Thiếu niên này có thể là Mã Tiểu Khiếu, bởi vì tóc tai bù xù, giống như Mã Tiểu Thiên.

An Jizhou lại mong chờ xem Mao Siêu đang vẽ gì. Bạn này đã vẽ hình một cậu bé đang ngồi trên chiếc xe đạp địa hình, trông rất tội nghiệp. Cậu bé này chắc chắn là Mao Chao. Mặt khỉ giống hệt Mao Siêu (Mao Siêu).

Kỳ Nhi không thích ảnh của hai người bọn họ cho lắm, cô nghĩ bọn họ không có bay chút nào. –Kỹ Nhi có trí tưởng tượng rất phong phú, muốn vẽ một bức tranh thật khác biệt với các bạn.

Cô cầm một cây bút chì và nhìn chằm chằm lên trần nhà, mọi hình ảnh hiện lên trên đầu cô như một bộ phim.

Bức tranh nào có thể thể hiện niềm vui nhiều nhất? Ví dụ, nếu một con lợn rơi vào một chiếc bánh lớn hai lớp, nó có vui không?

Kỳ Nhi rất thích thú với ý tưởng này, cô mở tờ giấy ra và bắt đầu vẽ.

Trong khi vẽ, cô ấy đã tưởng tượng ra một câu chuyện.

Có một con lợn ham ăn, thích ngủ nhưng vẫn thích ăn hơn. Anh ấy ăn mọi thứ trên đời, và tất nhiên anh ấy vẫn ăn, nhưng thỉnh thoảng anh ấy cũng ăn trái cây hoặc đồ ăn nhẹ. Một khi anh ấy ăn kẹo cao su, lúc đầu nó rất ngọt, nhưng sau đó nó không có vị gì cả. Bất ngờ, anh phát hiện mình đã nuốt phải miếng cao su vào bụng. Tóm lại, Xiaozhu cảm thấy những món mình ăn không hề xa xỉ. Trong mắt anh, thứ xa xỉ nhất phải là bánh kem, mà bánh kem bên trên phủ đầy hoa quả. Heo con luôn muốn ăn loại bánh này.

Mỗi ngày, sau khi ăn xong và nằm trên giường, con lợn bắt đầu phàn nàn về trách nhiệm của mình. Tôi cảm thấy rằng hầu như không có cơ hội nào trong đời để thực hiện ước nguyện này.

Ngày mai là sinh nhật của bé Heo, nó thở dài đánh một giấc cho đến khi trời rạng rỡ. Anh nghe thấy giai điệu của bài hát “Happy Birthday” ngoài cửa. Anh ta mở cửa và bỏ đi, một thứ gì đó mắc vào chân và đánh gục anh ta. Cuối cùng, tôi không biết ai đó đã đặt một chiếc bánh kem lớn hai lớp trước cửa nhà với một vòng tròn của những quả anh đào đỏ thắm trên đó.

Chú heo con rơi vào giấc mơ thấy chiếc bánh trong mơ. Bây giờ bạn có phải là con lợn hạnh phúc nhất trên thế giới?

Sau khi tưởng tượng toàn bộ câu chuyện, bức tranh đã hoàn thành.

Kỳ Nhi vui vẻ cầm tấm hình của mình lên xem đi xem lại. Cô hài lòng với bức tranh đến nỗi không còn hài lòng nữa.

Ngay sau đó, Romanman bắt đầu thu thập các bức tranh của bạn và gửi chúng cho Giáo sư “Fish Eye Red”. Một Kỳ Nhi không muốn hình ảnh của mình bị trộn lẫn với những hình ảnh khác. Cô lo lắng rằng giáo viên sẽ không nhìn kỹ bức tranh của mình và ngay lập tức tìm cách giấu nó đi. Cô ấy nói với Romanman rằng cô ấy vẫn chưa vẽ xong. – Buổi chiều tan học, An Kỳ Nhi trực tiếp về phòng.”Rất mãn nguyện. Tim anh ấy đập loạn nhịp, tưởng tượng hình ảnh” Cá vàng “của giáo sư trông như thế nào khi nhìn thấy bức tranh của cô ấy. Anh ấy sẽ rất ngạc nhiên, giống như khi Colosse khám phá ra một thế giới mới.” Goldfish Eye “, hình ảnh nhẹ nhàng đặt nó lên bức tranh của giáo sư cái bàn .

– Đây là hình ảnh gì?

Giáo sư “Mắt cá vàng” sống trong một đám màu sắc, xanh đỏ lộn xộn, có chỗ tối, cô giáo không hiểu An Kỳ Nhi tranh vẽ sao vậy? Nên bị đánh giá là “không đạt yêu cầu”, nhưng thấy hành vi của anh ta cực kỳ nghiêm trọng, anh ta không đành lòng thiết kế chữ “C”. -Kỹ Nhi như muốn hét lên, cô biết loại “C” là đủ rồi phải không? -Giám đốc Goldfisheye nhìn chằm chằm vào cô Kỳ Nhi lần đầu tiên bị cô làm cho giật mình, từ xa nhìn vào đôi mắt vàng của giáo sư, giống như một quả bóng bàn .— -A Ny Nhi rời khỏi phòng giáo sư với một “con cá vàng” . Ừ, buồn. Trên sân thể thao, cô gặp Mã Tiểu Khiếu.

– AnKỳNhi làm cô sợ hãi?

Mặc dù không thích AnKỳNhi, nhưng cô là hàng xóm của Mã Tiểu Khiếu, nên bảo vệ cô gái đã trở thành một phần trách nhiệm của mình.

A Kỳ Nhi trả lời rằng không có ai quấy rối cô, mà là sự quấy rối của giáo sư. Mắt cá vàng mới là vấn đề.

Kỳ Nhi cho Mã Tiểu Khiếu xem những bức tranh cô đã vẽ. Ma Tiểu Khiếu nhìn mà chán không hiểu bạn mình đang vẽ cái gì

Kỳ Nhi chỉ ra màu xanh đỏ lộn xộn nói với Mã Tiểu Khiếu đây là bánh bơ hai tầng, sau đó cô chỉ vào thứ tối tăm nói Đó là một con lợn .—— Theo anh ấy, một con lợn đã rơi vào giữa chiếc bánh bơ hai lớp vào ngày sinh nhật của anh ấy. Có lẽ nào con lợn này là con hạnh phúc nhất trên thế giới?

Nghe xong giọng nói của Kỳ Nhi, bạn mới hiểu ra ý tứ của bức tranh là như thế này .—— Mã Tiểu Khiếu kéo bạn mình đi tìm sư phụ “Mắt cá vàng” .—— Giáo sư xin xem kỹ một chút tại bức ảnh này .—— Mã Tiểu Khiếu kể cho tôi nghe câu chuyện mà cô bạn An Kỳ Nhi vừa kể. — Trong câu chuyện của cả cậu bé, đây là niềm vui vẻ đẹp. Giáo sư “Mắt cá vàng” cũng cho là có lý: Mặc dù Matiu Quijo vẫn hiểu ý nghĩa của hình ảnh này, nhưng tại sao tôi lại không hiểu? Có vấn đề gì với mắt tôi không?

Giáo sư sử dụng “Golden Eyes” để sửa lỗi này, ông ngay lập tức gạch bỏ chữ cái. “C” và viết hoa “A” trên đó. Thêm …

(Trích trong bộ truyện “Mã Tiêu” của Dương Hồng Ánh do NXB Jindong biên tập Khiếu nghịch ngợm “)

Kingsley Amis- “Không ai có thể chịu được”

In: Sách

Thanh Huyền

– Kingsley Amis (1922-1995) là nhà văn lão thành của văn học Anh. Cuốn tiểu thuyết “The Old Devil” (1986) của ông đã đoạt giải Booker. Kingsley khá thành công trong sự nghiệp nhưng vì cách sống quái đản với vợ và con trai nhà văn Kingsley Amis, Kingsley bị coi là con quái vật trong cuộc sống gia đình. Nhiếp ảnh: AFp .—— Kingsley gặp Hilly năm 17 tuổi. Hai người nhanh chóng trở thành vợ chồng và chung sống với nhau 15 năm, sau đó nhà văn bỏ vợ và kết hôn với Elizabeth Jane Howard. Nhưng ngay sau đó, Jane cũng phải ra đi, chỉ để lại một lời giải thích ngắn gọn: Kingsley là một người không thể dung thứ. Kingsley (Kingsley) nam tính, can đảm, giỏi ăn nói, đã thu hút hàng tá phụ nữ. Dù đã kết hôn hay chưa, anh ấy luôn có nhiều già trẻ cùng một lúc. “Anh ta muốn giành được bất kỳ người phụ nữ nào lọt vào mắt xanh của anh ta. Tôi không hiểu tại sao mình lại rơi vào tay anh ta và lao vào cuộc đời mình”, Jane, người vợ thứ hai của nhà văn sau đó thừa nhận. Dù hai cha con cùng làm biên kịch, nhưng giữa Kingsley và Martin chưa bao giờ có mối quan hệ đồng nghiệp thực sự. Anh ta ném cuốn sách của Martin đi khi đang đọc dở một cách tức giận vì nhà văn đã mạnh dạn dùng tên thật của cha mình để đóng vai xấu. Trên sách báo, chính Martin đã dặn dò rõ ràng rằng không được giấu giếm trong “Hồi ức”. Tuy nhiên, khó ai có thể hiểu hết được nguyên nhân của sự bất hòa này. Trong một bài báo gần đây, phóng viên Jane Sullivan suy đoán rằng Martin luôn muốn tìm cách vượt mặt nhà văn của cha mình, vì Kingsley thường tỏ ra khinh thường cách viết của con trai mình. -Ông (phải) và con trai của ông ấy. Ảnh: AP .

Khi Martin viết xong cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình, “The Rachel Thesis”, anh đặt cuốn sách thử nghiệm của cuốn sách trên bàn của cha mình. Ngay sau đó, Martin nhận được một mảnh giấy, mà anh ấy mô tả là: “Dù sao thì, cũng dễ thương, anh ấy nhận xét rằng cuốn sách này hay và thú vị. Vậy đó.” Kể từ đầu năm nay, đây cũng là cuốn sách cuối cùng của con trai Kingsley.1; Ở cuối. —— Đối với cuốn sách thứ ba “Thành công” của Martin, anh đã trải nghiệm một lần và nhận xét: “Đầu và cuối đều tốt, đoạn giữa thì không.” 20 trang đầu tiên của cuốn tiểu thuyết của Martin. Nhà văn của tôi nói: “Để giải quyết vấn đề này, điều này đã gây ra cho tôi rất nhiều rắc rối.” Thực tế, Kingsley đã mãn nguyện ngay khi Martin bước vào ngành viết lách. Tuy nhiên, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ. Kingsley đôi khi châm biếm và phá hủy sách của Martin. Anh cũng không ngần ngại trêu đùa công việc của bố.

(Nguồn: Thời đại)

Sự giúp đỡ của các nghệ sĩ và khán giả Mac có thể chữa lành

In: Sách

Ông Huh Nghị, một người bạn cũ của Mạc Can, cho biết đại diện của ông đã bán được 100 cuốn. Sau hơn 12 tiếng kêu gọi trên trang cá nhân, Hữu Nghị đã nhận được số tiền ủng hộ 50 triệu đồng. Hiện anh đang liên hệ với NXB Trẻ để đặt thêm sách, vì số lượng đặt hàng lên đến 500 bảng.

Chị Khánh Vân cho biết, ngoài việc mua sách, chị Mơ còn đóng góp nhiều tiền và chia sẻ nhiều thông tin. Mọi người. Trong cuộc hành trình của người nghệ sĩ, Mạc Can vốn đã bị bệnh suy tim, viêm khớp mãn tính và cao huyết áp. Càng lớn tuổi, những nhược điểm hiện tại của tôi không thể loại bỏ, trí nhớ giảm sút, trong mọi hoạt động tôi cần được giúp đỡ. Anh và chị gái sống ở quận Hawkermont, TP.

Tác giả, họa sĩ Mạc Can (trái) và bạn cũ Võ Xuân Nghị. Anh Xuân Nghị là người sưu tầm sách cũ và tham gia viết lách. Anh từng sinh sống và làm việc tại TP.HCM, nhưng hiện tại anh đã chuyển về Đồng Tháp. Nhiếp ảnh: Hữu Nghị .

Mạc Can muốn tổ chức một buổi giao lưu khán giả ở Miền Tây, và Miền Tây là người anh gắn bó. Vì vậy, đầu năm 2020, Hữu Nghị dự kiến ​​tổ chức buổi giao lưu giới thiệu sách Nhớ đến độc giả Đồng Tháp. Vì lý do và yếu kém về dịch thuật nên thủ tục phải hoãn lại.

Đừng quên sưu tầm những tin, bài do Mạc Can viết năm 2010 tại Hoa Kỳ. Ông nhớ lại những kỷ niệm của một người đàn ông yêu quê hương đất nước, đã gắn bó lâu dài với Sài Gòn và vùng đất phía Nam.

Mike Cann cho biết anh đang viết một cuốn hồi ký về cuộc đời và sự nghiệp của mình. Trong những năm qua, phần lớn thu nhập của anh đến từ viết văn, viết truyện ngắn và nhận tài trợ của Hội Nhà văn TP.HCM.

Nghệ sĩ Mạc Can được sự cưu mang của em gái tại nhà riêng ở Hóc Môn. Ảnh: Hữu Nghị .

Tháng 11 năm 2020, Mạc Can đồng ý tham gia show truyền hình. Khi được hỏi về sức khỏe của mình, ông nói đùa: “Tôi đã giảm cân rồi.” Họa sĩ cho biết, dù đã cao tuổi và dù gặp nhiều vất vả, khó khăn nhưng ông chưa bao giờ cảm thấy buồn. Anh nói: “Tôi yêu cuộc sống này vì không có lý do gì để ghét nó.” Trước đó, sau khi gặp nhà văn, anh lái xe về nhà thì bất tỉnh giữa đường, được sơ cứu và lái xe đến bệnh viện. Lần này, anh ấy sẽ nhập viện hàng tuần.

Nghệ sĩ Mạc Can tên thật là Lê Trung Cẩn, sinh năm 1945 tại Thiên Giang. Ông tham gia vào nhiều lĩnh vực: viết văn, diễn viên, biên kịch, ảo thuật, diễn viên … Mạc Can cũng đã viết nhiều cuốn sách, như: Ba … Nghìn lẻ một đêm, Quỷ và Phật và Thần chết, Bảng Ném Dao. .. Phim anh tham gia là game bài ngửa, Người đẹp tài hoa, Đất khách, Thần tiên Việt Nam, Cờ úp, Nam mộc ……… Năm 1997 , anh ghi dấu ấn trong bộ phim truyền hình “Đất phương Nam” Núp bóng chú Bắp. Mike Cann nói rằng anh ấy đã gặp tai nạn. Nguồn: YouTube Ký ức Sài Gòn .

Tâm Giao