Đường xưa (chùm thơ)
In: SáchBùi Quang Khải
Đường Cũ
Đường cũ, bóng tối mịt mù sương sương làm mát trời – Con đường xưa đã qua chẳng còn hoài niệm. – TÔI! Đêm đầy ly, vì năm tháng trong đời không thành tên Trăng xanh hẹn ngày dài. tiếc quá nhỉ? Linh hồn — Khoảnh khắc của số phận làm tan màu của những giấc mơ cứu rỗi.
Người họa sĩ nhìn chằm chằm không thể phá hủy và hoang tưởng bị chôn vùi sâu trong dòng chạm trán đầy cảm xúc của khu rừng rực cháy. Đường cong của quá khứ ám ảnh từng inch trong tâm hồn anh và đã ném một cây bút lông … Cúi đầu lo lắng, mép đam mê, khối lập phương nhăn lại … Khoảnh khắc vùi đầu vào gối trong bộ dạng thất hồn, khiến bầu trời đêm sụp đổ chói lóa …—— Người thiếu nữ mảnh mai che đi. Một khuôn mặt đẫm máu lạnh lẽo trên người cô lẫn lộn với đôi mắt hy vọng, hy vọng đôi mắt buồn sâu thẳm. Gân lạnh, vết lồi đau biến mất, nỗi đau thấu tâm hồn … Chết không thể lật đổ tháp kiêu hãnh mỏi tay-tháp đam mê lạnh lùng bùng nổ …
Họa sĩ mở màn trong sáng mây hồng vội vã Chớp mắt nhẹ ở cửa.