Nguyễn Thế Kiên, Nợ Trường Sơn
In: SáchNăm tháng trôi qua, chiến tranh sẽ lắng xuống. Đây là tác phẩm của một nhà văn Nga nổi tiếng. Nhưng đối với nhiều người Việt Nam, nhất là những người đã sống và chiến đấu trong thời kỳ “xẻ dọc dãy núi Trổn đi cứu nước”, cuộc kháng chiến chống đế quốc Mỹ chưa bao giờ êm đềm đến thế. Câu chuyện như một dòng suối bất diệt, nhưng những tàn tích còn sót lại ở Tromson sẽ không bao giờ bị cuốn trôi. Quá khứ đau thương nhưng cũng là quá khứ hào hùng của anh sẽ không ngừng gào thét trong trái tim bao thế hệ Việt Nam. -Trong sân chơi thiếu nhi nhân Ngày thơ Việt Nam năm 2014, một gương mặt thơ khiến tôi chú ý. Đó là Nguyễn Thế Kiên, một nhà thơ trẻ đến từ Nam Định. Ấn tượng của tôi về anh không chỉ là những đường nét uyển chuyển mềm mại trên lục bát, bề bộn mà bay bổng sâu lắng, không chỉ là nét quê ngượng ngùng, mà sâu thẳm như “bầu trời thấp”. Top / Chỉ còn hạt gạo “(Trong câu chuyện với Tianli. Ở Nguyễn Chong của Jian Kingdom, điều khiến tôi bàng hoàng là nỗi đau khi anh trở về với những người lính Trường Sơn:” Miệng / Dáng xưa của cha / Anh Tóc anh bạc trắng Cỏ còn xanh / Bao nhiêu giọt nước mắt đủ lành hôm nay? ”(Nước mắt) Cỏ.
Vô số nhà thơ đã viết về Trường Sơn từ bao đời nay, và nhiều người đã để lại dấu ấn, nhưng Nguyễn Thế Kiên’s Cái độc đáo là anh luôn tìm ra lối đi riêng của mình và không ai bàn tán, Nguyễn Thế Kiên cũng đã trở thành người trong cuộc nên những vần thơ này lần lượt xuất hiện một cách ngẫu hứng, giản dị – như một sự kết hợp giữa quá khứ và hiện tại. Mối liên hệ giữa: “Con đường này dẫn dắt tháng năm đã qua / Bầu trời phía xa / Ba lô đầy túi / Đá rung rung rinh“ Tronson ”(ký hiệu ancien t); hoặc:“ vay Bốn ngàn năm xanh tươi / Vực thẳm tự tin / Cây cổ thụ xưa giàu / Che em qua tiếng nổ bom đạn! ”(Cây cổ thụ).
Câu thơ của Ruan Jianen viết về Trường Sơn, về chiến tranh ác liệt Quá khứ đau thương của anh, điểm xuyết những mảnh vụn của cuộc sống hiện đại vẫn hành hạ tôi, đã khoét sâu thêm nỗi đau của những con người từng trải qua chiến tranh bằng một hình ảnh thơ độc đáo, lạ lùng, cũng là nỗi đau của cả đất nước: “Chiến trường xanh lâu rồi mà Từ khi em 20 tuổi xương đã trao cho em yêu / Ngạt ngạt, / Em yên bề gia thất, cho con đi về nửa đời… Về quê quen lối lạnh / Ba mươi năm chạm bao nụ cười / Nén đỏ / đốt ba o’clock orphan’svey. (Nghĩa trang buổi chiều năm 30 tuổi) .—— Tôi còn nhớ giai đoạn đó khi trà dư tửu hậu, Ruan Jianjian đã nói một câu khó chịu: “I’m like a Hãy tin Trường Sơn! Càng về sau, tôi càng thấy anh nói đúng, theo tôi được biết, anh đã tự tay chọn lọc các tác phẩm của mình từ năm 2010 và dành thời gian in một tập thơ dày Trường Sơn “. Ở đó, Ruan Jianren không chỉ sưu tầm những bài thơ hay về Trenong mà còn ấp ủ nhiều bài viết. Dù là những bài không chuyên nhưng đều mang nặng tâm huyết với Trừng Sơn của những người lính từng trải qua chiến tranh ác liệt. Nguyễn Lê Kiên thổ lộ rằng anh cho rằng mình tạo hình dòng sông để tưởng nhớ đến những người con anh hùng liệt sĩ – Trường Sơn huyền thoại: “Như đất đánh mình, biển khơi / ra trận , Hình ảnh anh vẫn còn / Tôi nâng quá khứ, tôi chết … / Tôi qua mốc 1.000 năm, trăng rằm Hà Nội “(Thân sông). Nguyễn Thế Kiên đã trải dài bốn nghìn năm lịch sử của đất nước, và không chỉ viết Về bài báo của Trường Sơn, ông cũng đồng cảm và chia sẻ sự đồng cảm với những người lính đã tham gia chiến tranh giúp nhân dân Campuchia thoát khỏi chế độ Pol Pot (1979-1989) trong cuốn “Dưới tượng đài quân tình nguyện”. Sự tuyệt chủng). Nó vừa được Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin ấn hành đầu năm nay. Hay mới đây, khi cả nước bắt đầu kỷ niệm 35 năm chiến tranh biên giới Việt – Trung, Ruan Jianjian cũng dành tâm huyết để đọc những câu thơ trong lòng: “Ngàn năm / bao nhiêu nước mắt dưới vực thẳm / Nhìn nấm cỏ xanh / nén tâm hồn, thầm đỏ Thơm … tháng hai … ”. (Hãy nói cho tôi biết trước ngày 17 tháng 2).
Chiến tranh sẽ luôn là một chủ đề mà các nhà văn không bao giờ lỗi thời. Nhưng với nhữngNgòi bút non trẻ, bộ môn này là một thử thách không hề nhỏ. Trong xu thế đổi mới, vẫn có những người trăn trở như nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Kiên đi tìm những đề tài xoay quanh thánh chiến. Nguyễn Kiên đã thành công trong việc tạo dựng Trường Sơn đồng thời với vẻ thanh tao nên thơ, mà chủ yếu phụ thuộc vào tấm lòng và sự kính trọng của cha ông, những người đã sống vì một đất nước thống nhất và duy nhất, đã chiến đấu và hy sinh vì nó. Dựng: “Năm ấy em bao nhiêu tuổi? / Ở đâu quên cây đa / Trường Sơn Tây đá cũng mềm / Bao nay cũng lớn” (ra đời); hoặc: “Trong Trường Sơn Tây vật vã / Mùa khô, Tóc còn say / Đá trơ trụi lâu ngày yếu tố này khiến thơ ông không đi vào trí nhớ người đọc.