Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Gió đồng (2/2)

In: Sách

Đỗ Tiên Thụy (Đỗ Tiến Thụy)

– Mỗi lần chợp mắt lại thấy máu chảy ra khiến cô gào khóc: “Vì em làm sai nên bị Chúa trừng phạt”. Cô nhờ anh Du làm lễ phóng sinh. Bà Dư suy nghĩ rất kỹ và nói: “Nha Trang tự kỷ. Phải tự nuông chiều mình, may mà …”. Lễ trao thưởng được tổ chức, chú Du chưa đọc hết bài văn bia, quân dân thị trấn vội vã chạy đến, tiễn đưa. Trong đêm mưa gió căm thù, Chủ tịch nước hỏi cụ Du ngồi giữa sân với bộ râu già, cụ cười nói: “Chú ý xem sở chỉ huy có sập được không!” Sáng ra cụ già bị rơi. Lực lượng dân quân đã đưa các cụ về với gia đình. Gần một tháng nay, ông Dư nhìn trần nhà, mắt vẫn mở trừng trừng cho đến một tiếng đồng hồ trước khi bị đánh chết. Ngôi mộ lớn nhất ở làng Boui. Chú Ting hét lớn; trước nấm mồ, chú cắn chặt môi hứa đưa kẻ sát nhân ra rìa vành móng ngựa … Sao chú lại khóc? OMG, con tôi mệt quá … nhanh lên để tôi làm. Tôi bị bệnh!

Tôi để mẹ đưa tôi lên giường và đắp chăn cho tôi. Xưa nay nỗi buồn vẫn không nguôi ngoai …—— Chủ tịch nước nói to trên tường nhà kho, đền, miếu và những chiếc loa vang dội:

“Người dân quê ta đi Sông Bé, Lâm Động rất đông. Ở đó. “

Ai muốn đi? Không, không ai muốn bỏ mồ chôn đất mẹ, bỏ quê hương. Đô thị phải ghi điểm đầu tiên. Chú ý đến đầu tiên. Lý do không thể chối cãi: nợ quá cao. Đô thị sẽ xóa bỏ những món nợ của những người ra đi. Nhưng điều quan trọng nhất mà Tinghyuk chú ý là các đảng viên phải là tấm gương trong việc tuân theo chính trị. Con lươn từng chống chọi với sóng Tenza và đánh chìm tàu ​​địch, không thể thoát khỏi những tấm lưới xung quanh quê hương. “Không, nước mình chưa đông, nước mình chưa đông, chỉ có mấy tên côn đồ đã bụng phệ!” -Ông Tịnh gào lên trong cuộc họp. Nhạn ôm chầm lấy tôi, khóc như tôi, vừa trò chuyện bên chiếc xe vừa hét: “Anh qua đi, mai anh về! …”. Chỉ dì thích # 432; Nó có vẻ vô cảm, vẫn nghiêng về phía bầu trời: “Cá …” .—— Tôi bị sốt. Thực sự phát sốt. Những người hâm mộ rất nóng. Con ong hoa mắt. Trong nhịp đập, tôi nghe thấy những âm thanh thoáng qua của mẹ, chị và những đứa trẻ. Tôi thấy mình đang lang thang trên bãi biển trắng như than, tìm mộ cha tôi. Bố của tôi ở đâu? Tôi rong ruổi trên đất Lào, tìm người thân trên những con đường vùng cao đầy bụi đỏ, gió to gió lớn mà bất lực. Khi tôi đang kiệt sức khi đang lục tìm ký ức và tìm tình yêu cho bản thân thì một giọng nói quen thuộc vọng ra từ tai tôi và tầm nhìn của tôi mờ đi. Cẩn thận vẫn là phát sáng, nhìn ta híp mắt cười:

– Sao lại yếu như vậy?

Nuốt nó vào đây? Tôi sẽ không thể nhận ra cô ấy nếu không có đôi mắt trong veo của cô ấy che đi trí nhớ của tôi. Khi còn đói, khuôn mặt không có võ công vàng, nhưng đẹp đẽ, trong sáng, xinh đẹp nhưng đầy tri thức. Trong cuộc sống bận rộn, tôi đã trải qua một vài câu chuyện tình yêu. Môi hồng Cyprus, môi đen kiểu Hàn Quốc … đủ thứ. Nhưng nó nhạt. Mục tiêu của nghiên cứu là đây là một ảo ảnh, hiện đang xuất hiện trước mắt tôi.

– Anh … anh …—— đôi tay mềm mại, ấm áp đặt lên trán anh. Tưởng đứng dậy hét lên nhưng đầu nặng trĩu không ngóc đầu lên được, đành phải đứng im mấp máy môi:

Một mẻ thuốc đắng tát vào cái miệng khô khốc. Tôi rơi vào cảm giác mơ màng, mơ màng. Cuộc nói chuyện giữa mẹ, Eun và chú cứ lọt thỏm trong tai …—— Còn dì thì sao? …

Tiếng En ngay lập tức thốt ra từ miệng En:

Thật là thảm họa! Ai ngờ… hôm đó có một đoàn du khách đến thăm trang trại của chúng tôi. Bố bạn vừa giới thiệu xong, mẹ bạn liền bị đột quỵ. Nức nở. Trong giọng nói, giọng bác Đính … hàng loạt đàn ông … đàn bà tóc treo, bò lổm ngổm, có khi là thằn lằn bò giữa bụi gai, theo sau một đoàn người lạ. Vị trí thật khủng khiếp! Bài đăng kinh tởm! Họ đang làm gì? Họ đặt tất cả các hình xăm# 7889; cà phê. Tất cả chúng đang nô đùa trên cánh đồng lúa. Không phải! Không phải! Đừng phá vỡ! Mười năm làm việc là mồ hôi công sức của gia đình tôi! Rất ít gia đình đến đây vì bệnh sốt rét, đói ăn và tất cả đều bỏ đi. Chỉ có gia đình tôi chuyển đá, tán cây và đào ao để ở. Chồng, đừng cho họ thấy họ đến để phá hủy nó. Đừng để chúng vào chuồng lợn! … Không, đừng để chúng đến thủy cung! Ôi chúa ơi! Tôi biết mà. Chết rồi em ơi! … Có cá chết nổi trong hồ. Cháo cá kinh dị trong nồi. Cánh đồng lúa trắng bồng bềnh không chút uốn lượn. Con heo đất bị truy đuổi đến cùng … ở ẩn! ẩn giấu! Họ đang tới! Tôi biết mà! Ôi chúa ơi! Gia đình tôi có ai hại ai đâu mà cô định ném thuốc trừ sâu vào hồ của tôi? Cứu giúp! Cứu giúp! Cứu giúp! Ôi, ai đang bịt miệng tôi? Cái chai di chuyển. Nổi giữa ao. Bơi. Gia đình tôi nợ người dân Beicun 850 bát gạo. Bơi. Nhà tôi còn nợ mấy chục thúng khoai làng tôi. nuốt! Đồng! Ôi chao! Ở đời phải nhớ ân nghĩa. đấu tranh! Đánh một vài lần nữa. băng. lặn biển. Chơi cùng nhau. Rướn người về phía trước. Đồng ý! Chìm, chìm, chìm … một mớ khoai, xoay tròn. Mắt cá chân của anh ấy …—— tôi. Tôi đang ở đâu? Tại sao lại để ngôi nhà trống rỗng như vậy? Bạn có nói rằng bạn muốn chuẩn bị bữa ăn cho khách không? lú lẫn. Vội vàng, vườn vắng, có tiếng ong. Mặt hồ lấp lánh. Đồng ý! Trong một hơi thở. Hai nhịp thở. Ôi chúa ơi! Anh đã giết vợ tôi! Ai, ai đã ném chai nước khoáng đó xuống hồ? A.a.a.a.i? et, cho, cho! Con chim sợ hãi trên ngọn tre. Người đàn ông đặt vợ mình trên bãi cỏ ven hồ và bước đi như một con thuyền khô héo. Đôi mắt sáng. Đôi mắt đen mở to. Đừng nhìn cuộc sống như thế này! …

Mẹ ơi! Bao bóng áo dài trắng của mẹ đã bước vào. hét lên. Ngất xỉu … Bình tĩnh và quan sát. Cơ thể ngụp lặn trong nước, tay vẫn bóp chai nước suối, mắt mở to kinh hãi nhìn những người lạ vô hồn xung quanh … cô gái chợt hét lên: Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi. ! Khu vườn của tôi vẫn còn đó. Hồ của chúng ta vẫn còn đó. Không ai phá sản. Họ vừa vàoMẹ, con thích nó! Từ ma thuật. Người phụ nữ ánh mắt lóe lên ấm áp, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ, trên miệng nở nụ cười … Vậy thì ngươi thật không may, ngươi nên bình tĩnh lại. Khi tôi buồn, tôi không thể sống được nữa. Vâng, gia đình tôi đã chết. Nhưng chỉ vì một vài con chó đẻ mà gia đình tôi thấy thế, mà tôi hại mười người. Thời gian này đã qua … Tôi cảm thấy cơ thể của tôi đang thanh toán sạch sẽ, và sau đó trôi theo tuổi thơ của tôi. Thư sinh đang ngồi đọc sách trên lưng trâu, nhưng thấy con trâu mơ thấy một con phỏng chín chân cong queo, vội vàng buông nó ra, túm lấy ống hút, trực tiếp nhét vào đống phân nóng hổi. Anh hàng xóm tựa đầu vào cổ, mặc những tia nắng dài trên bờ xanh. Tôi xé chiếc áo gụ trên vai áo tơi tả… Các chị ơi, lần này bố tôi về quê Trước tiên ông về làng trả ơn xưa… Thôi, Khi không ai trong chúng ta nhớ. Không, mọi người không nhớ, nhưng gia đình tôi phải nhớ. Tám trăm năm mươi bát cơm. Hàng chục rổ khoai … Tôi kể rồi, chắc chẳng ai nhớ. Bây giờ bạn trả tiền và không ai nhận nó. Ừ thì biết, nên biếu mọi người một túi tám món quà hương Têt, nhưng ân tình không bao giờ đền đáp… còn anh thì nợ ông xã? Tôi đã lấy lại, nhưng ủy ban không chấp nhận. Tôi đã đưa tất cả chúng vào Quỹ Cảm ơn. Bạn phải làm điều này. Vâng, bà cụ lại nói: “Làm ơn đừng nhớ, đừng quên nợ.” …—— ***

Mùi lúa phả ra từ mũi tôi.

– Ông Xưởng mở mang tầm mắt rồi bà ơi! – Giọng cháu nó lớn thật. Gia đình lại cười.

– Mẹ, anh ấy bị sốt suốt đêm, điều này khiến tôi lo lắng. Để em ngắt lá đun nước sôi anh bẻ .—— Ông Xưởng bà ạ .—— Ừ, gạo mười năm … màng. Tôi chột dạ trước sự xót xa của mẹ:

– Chú mày mới dậy, miệng đắng lắm …- Chị nói:

– Chú thích ăn gì? À, xin hãy nhớ rằng anh ấy từng thích món nem nhúng muối nhất.

Nee-san nói:

– Không, nó & #7853; u Thưởng thức cá thu nấu nhất. Gia đình chị vừa tát xong, trọng lượng một con cá vượt quá trọng lượng chị mang về cho anh trong đêm. Hay … bạn thích thịt gà? Ngày xưa, cha, con gà mái, hai con còng, ba chị em đánh nhau mấy ngày giỗ … lịch sử. Khi bạn đói, bạn không muốn gì cả. Chà, bạn thích tôi nói yêu thích của tôi, mẹ tôi cười trong nước mắt. Đau là không muốn cái gì, cái gì cũng muốn ở dưới gầm bàn bếp, van xin vẫn rất ngu ngốc. Mẹ nói, khoai tây cà ri lúc này là ngon nhất trong bữa tiệc. có thật không. Ấy vậy mà ngày xưa tôi cứ tâng bốc “Ăn cơm vỗ béo, ăn khoai to tròn”, anh vẫn nức nở. Bạn khẳng định mình học giỏi nên không ăn mấy củ khoai đó? Được rồi, mẹ đã đếm khoai tây, khoai tây, khoai tây. Cơm khoai tây. Súp khoai tây. Bánh khoai tây. Sau vài tháng, không ai sợ hãi. À đúng rồi, nhờ có ông trời mà lai rai ngọc thể …—— Mùng 4 Tết, mẹ tôi ra đồng. Tôi thích ăn nên giờ là lúc bỏ khoai xuống, nên dỡ Tết Thượng Nguyên mới được. Hàng gió đồng dày và mềm. Có những bông hoa violet tím trên cánh đồng vừa cấy ngày tôi trở về. Để tránh úng rễ, tôi phải tưới nước cho cây chùm ngây, nhưng đến rạng đông thì mấy ngày nay chồi xanh mới xuất hiện. Bà mẹ tiếp tục nhai trầu. Tôi bước đến phía sau, khua tay múa chân, ngửa mặt ngậm hạt gạo thơm, hy vọng: “Trời lạnh hơn thì con thích lắm.” Mẹ tôi mắng Ái: “Đi giày da thế này thì đi đâu mà mát”.

Tưởng chỉ có mẹ và con gái trong đống khoai tây, nào ngờ Eun đã đợi sẵn rồi. Trước đây, vào mùa thả khoai, Én (Én) nhỏ như cái kẹo, xách chiếc rổ to cho bố và dùng thúng cao hơn đầu người để nhặt khoai. . Đối với tôi, những ngày này thực sự là một kỳ nghỉ. Tôi được phép thuê và bắt chuột đồng. Sau khi thu hoạch, những con chuột trốn trâu săn thường chạy vào ruộng khoai tây của nơi ẩn náu. Củ khoai đầy ắp, chuột chỉ cần cạo nhẹ phần gân bên luống cho êm, rồi từ từ nhai một gia mọng nước, rồi đem củ chàm phơi nắng. Suenxirc; n là “to béo như chuột đồng”. Rất hạnh phúc. Con chuột lơ lửng trước cái lỗ nông càng kích thích sự trừng phạt của tôi. Khi đang mải mê săn bắn, Yanzi vội vàng đi theo mẹ để vớt những củ khoai tây còn sót lại. Chẳng hiểu sao mẹ hay bỏ con mà lại đầy ắp khoai mới “luộc”. Những củ khoai tây lớn được hái bằng tay được nhuộm nhựa trên đầu Ens và nhuộm trên đất. Mẹ anh gần như dùng cuốc quệt khoai, như thể bà nhặt chúng bằng cuốc. Sau đó mẹ anh nói với Eun: “Thôi, đừng đào nữa, tốn công lắm. Cho vào rổ.” Mẹ anh đổ đầy rổ khoai của Eun và nói: “Đun sôi đi để con về nhanh. Ăn đi, kẻo nó thở không ra hơi! ”“ Tôi xin ”và làm lệch giỏ. Tôi đứng dậy nhìn hình dạng con chuột mà nó tự dưng bắt được trong tự nhiên mà ngán ngẩm. Tôi ấm ức sau lưng mẹ. Đầu, đào bới kéo cánh tay mà tìm không thấy khoai tây, thậm chí không có “bi” khoai tây ……—— Không biết hôm đó nàng cố ý để khoai tây cho ta. Dây khoai tây. Mẹ cười ngượng ngùng .—— Tôi đã nghĩ về điều đó từ khi tôi lớn lên. Quê tôi khó khăn lắm, nhưng cũng rất nhân hậu. Nếu một mình ngươi không thể có lũ khốn nạn này …—— Người hỗn đản với chó luôn ghê tởm, không có chỗ dựa. Nhưng giống như kết quả. Giống như lão Truan. Từ ngày đi tù, anh ta dở hơi. Mọi người đều gặp đuôi như chó. Phật có mắt .—— Mẹ luôn nhìn Phật. Trời, Phật nếu có mắt mà chết oan uổng con trai chết mất, Dì Tình chắc sống đau, chết tức tưởi-Tôi chợt giận. Không ngờ, mẹ tôi không lên án tôi mà tức giận cam chịu:

– Bây giờ tôi còn biết nhìn ai? Nếu bạn có vẻ có con học tốt, hay nói một lời, hãy rời khỏi làng. Tưởng anh hiểu lý lẽ sống, nhưng một người “Con sâu bỏ rầu nồi canh” lại không nói.

Tôi dừng lại trước sự đổ lỗi. Trước mẹ, tôi chỉ cóTuyệt vời.Tôi úp mặt vào luống khoai, điên cuồng tìm kiếm ký ức. Mười ngón tay quơ quơ trên vết máu quét ngang ruộng. Ngạc nhiên khi nghe đầu tới. Giọng người mẹ buồn man mác trong gió: Con ơi, sao mẹ nhớ con quá.

Phần 1

Tây Nguyên, tháng 4 năm 2002

(Trích truyện “Tác hại của thành phố”, Đỗ Tiến Thụy chủ biên, NXB Trẻ)

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top