Khăn lụa chấm bi
In: SáchTrần Thu Trang
– Nhưng tất nhiên, trong một ngày lễ đẹp trời và được những người ngoại đạo chào đón như Giáng sinh, khoảng cách “đủ” sẽ không còn lý tưởng nữa. – Vào ban đêm, các con đường đến nhà thờ và cửa hàng bị phong tỏa. Thấy hàng loạt khách mới đến bị hạn chế, những khách hàng đó cũng đến đông đủ, Đa số TP Nha Trang yêu cầu nhân viên ra sớm, treo khẩu hiệu trước cửa rồi hạch toán kế toán. Khi Nha Trang đang nhíu mày tìm cách xử lý nợ khó đòi thì cửa kính của cửa hàng này đột nhiên mở ra, gió lạnh, khí gas và tiếng động ồn ào giống như tiếng chợ vỡ bên ngoài. Nha Trang ngẩng đầu lên, cố gắng không nhìn hai vị khách thô lỗ vừa bước vào, sau đó nhanh chóng cất giọng lạnh lùng gắt :—— Tiệm đóng cửa rồi!
– Tôi biết, nhưng có một công việc. -Khách đầu tiên phát biểu.
Mặc dù anh ấy không cao lắm, nhưng vì anh ấy rất gầy nên thoạt nhìn rất gầy. Trang phục táo bạo và vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy đã tuyên bố một sự thật hiển nhiên: cô ấy không phải là mục tiêu của khách hàng trong cửa hàng. Nha Trang ngắt lời đánh giá rồi quay sang cầu hôn vị khách thứ hai, chàng trai uốn éo tựa đầu vào cửa. Anh ta mặc đồng phục của một trường đại học danh tiếng hàng xóm, nhưng lại đi một đôi giày vải công sở màu xanh rẻ tiền mà chỉ những phụ nữ chuyên nghiệp ngoại tỉnh mới thích. Không rõ là do áo không đủ ấm hay do cô lo lắng áo hơi run. Cô muốn biết mối quan hệ giữa anh và anh chàng cáu kỉnh đứng quầy bán hàng đã khiến cô choáng váng vì khóc:
– Nào! Tại sao bạn vẫn còn ở đây?
Chàng trai lại cúi gằm mặt và lách vào. Nha Trang chỉ để ý thấy tay mình rụt lại, như đang che giấu điều gì đó. Cậu bé vẫn chưa muốn động tay, người bạn đồng hành của cậu đã túm lấy cậu, xé chiếc hộp đầy hoa và giấy, thắt nơ, nhưng cuộn tròn tay cậu lại và nằm trên quầy. Rõ ràng là rất nhẹ nhưng Nhã vẫn cảm thấy chiếc hộp hơi xẹp.
– Em gái tôi đã lấy nó từ cửa hàng của bạn, trả lại nó và xin lỗi. – Anh ta nói nhanh, đôi mắt sọc đỏ lộ vẻ ngập ngừng và chán nản.
Anh ấy mở hộp và nhìn thấy chiếc khăn chấm bi hiệu G, được mua trong cửa hàng vài ngày trước. Mất đi. Cả hai vừa khóc vừa cầm chiếc khăn, mắng nhiếc một điều rất thậm tệ. Giá một chiếc khăn hàng hiệu ngang với tháng lương của một nhân viên cửa hàng Nha, nó được cắt, nhàu nát và vẫn loang lổ vết dầu mỡ, chẳng khác gì một chiếc giẻ lau xe.
– 3000000! -Cô ấy tự lên giọng.
Ánh mắt của hai vị khách không mong muốn đang đổ dồn về phía Nhã.
– Chiếc khăn này trị giá ba triệu! Bây giờ nó nhàu nát thế này, nghĩ có ai mua không?
– Quả thực có nếp nhăn và bụi bẩn. -Em cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất. -Tôi muốn trả tiền giặt là.
– Bạn nghĩ rằng xoa xà phòng và ấn nó xuống bàn là một cách, sau đó treo lên? Còn cắt nhãn thì sao? Liệu ai đó có thể chi 3 triệu đô la cho một chiếc khăn bị mất? -Nha Trang cứ hỏi.- Mua cái khăn nhãn ba triệu có sợ không? – Anh ta vặn lại. -Ai biết được bạn hét đúng giá …—— Cô ấy gần như bật dậy vì logic cua. Cô lập tức chộp lấy chiếc máy tính xách tay vẫn để trên quầy và nhập vài địa chỉ quen thuộc. Chưa đầy hai phút sau, hàng loạt website bán hàng hiệu trong và ngoài nước đã vào cuộc bình luận Nha Trang. Chiếc khăn lụa chấm bi của thương hiệu G rẻ nhất trên mạng cũng là 139 USD. Người anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi quay sang cậu bé:
– Cậu đây, tớ quay lại một chút … — Này! -Nha gọi anh khi thấy anh đi về phía cửa.
– Đừng lo lắng, nó vẫn ở đó, tôi sẽ không trốn! -Nó nhìn Nhã bối rối rồi mở cửa lao vào. Hàng xách tay. Cô cau mày, suy nghĩ vài giây rồi quyết định giao lại bảng cân đối kế toán Excel cho cậu bé. Anh ấy không nhìn lên và không nói gì. – Anh đưa cho cô một tờ giấy ướt.
Chàng trai ngước nhìn Nhã, đôi môi sưng vù, vết máu khô còn vương lại. Anh do dự và lau mặt bằng khăn giấy ướt. Cô duỗi chân ra, đẩy hai cái ghế nhỏ, đẩy một cái ngồi xuống, tiếp tục hỏi :—— Học sinh trường T? -Con trai khẽ gật đầu rồi ngái ngủ đáp.
– Tám .—— Bạn có đưa cho bạn gái một chiếc khăn từ cửa hàng không?
Cậu bé gật đầu, rồi lại lắc, cho đến khi cậu thì thầm:
– Bảo tôi lấy thứ gì đó trong nNày, đưa nó cho bạn gái của tôi.
– Vậy tại sao lại mang theo khăn ăn mà không ăn thức ăn khác?
– Tôi nghĩ rằng chiếc khăn quá nhỏ, nó phải là loại rẻ nhất. Cô ấy sẽ là bạn gái của tôi chứ?
– Không, cô ấy trả lại quà, nói rằng chiếc khăn quá cũ, cô ấy không thích nó .—— Cô ấy cười. TP Nha Trang cũng đoán già đoán non rằng cái kết sẽ như vậy hoặc tệ hơn. Thằng nhóc này hẳn là một phú ông đẹp trai, tuổi còn trẻ rất biết cách ngăn cản người theo đuổi!
– Anh chàng này là anh trai của bạn?
-Đúng. Ý tôi là con trai cả, tôi cũng có một người anh trai đang học ở Hải Phòng.
– Đại học Hàng hải?
– Vâng, làm thế nào bạn biết? – – – Tôi nghĩ. Lúc nãy tôi có bị anh trai đánh không?
– Vâng, nhưng nó không đau lắm .—— Bạn đã làm gì?
– Bạn làm ở gara ô tô gần nhà.
-Ngôi nhà ở đâu?
– Nhà em ở ngoài, số … ngách … phố … phố C .—— Bố mẹ em làm nghề gì?
– Bố mẹ tôi … đã chết. .
– Vâng .—— Tôi không biết phải hỏi gì nên đã nhờ anh ấy ở đó và quay lại quầy làm cuốn sách này. Cậu bé ngồi, nhìn anh chằm chằm. Đường phố luôn chật cứng người. Chuông nhà thờ vang lên … Lại có người ra mở cửa, không phải người phục vụ mà là người làm bánh ở tiệm pizza gần đó. Cô cầm hộp bánh nóng hổi, thanh toán hóa đơn rồi dè dặt nhìn chàng trai. Anh cúi xuống và giả vờ như đang ngủ. -Ngồi cạnh cậu bé và mở hộp bánh. Mùi thơm của phô mai bốc lên và trở nên béo ngậy.
Chàng trai ngước nhìn Nha Trang rồi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh pizza một lúc rồi lắc đầu tự tin. Nha Trang thở dài, nhấc một góc bánh pizza lên, nắm chặt trong tay :—— Sớm, ngươi sẽ trở lại thanh toán tiền, ăn cơm, chờ một chút!
– Giáng sinh ổn chứ?
Chàng trai mỉm cười, trên môi lộ ra vết máu. Anh vỗ nhẹ vào tờ giấy ướt và nói nhỏ:
– Có lẽ anh đi đặt xe .—— Xe nào?
-mơ. Chiếc xe này đã cũ, nhưng bạn đã sửa chữa nó. con trai. Giấc mơ đêm muộn đưa em đêm khuya, giá bao nhiêu … Em không thể đọc được ý tưởng của Nha Trang. Anh ta cầm lấy chiếc bánh pizza và ăn từng miếng, cũng như anh ta sợ làm đau từng lát cà chua và thịt băm trên bánh. Nha Trang tìm kiếm một hồi rồi đóng thùng lại, đè vào cánh tay chàng trai.
– Để tôi gọi anh ta là xe ôm!
– Nhưng …—— Tôi có việc và tôi phải về nhà ngay, tôi nóng lòng hỏi anh.
– Vâng, nhưng …—— Tôi nói với bạn, tôi sẽ đến với bạn vào ngày mai.
Sau 15 phút, khóa cửa cửa hàng và đi ngược chiều những người chạy xe đổ về nhà thờ sốt ruột để làm lễ. Mặt sau của Nha Trang có túi giấy nhẹ. Có một thứ giống như miếng bọt biển trong túi, từng là hộp giấy và một chiếc nơ nhẹ. Trong “hộp” là chiếc khăn lụa chấm bi hiệu G và một tấm thiệp đỏ sậm có dòng chữ viết tay: Chúc em một mùa Giáng sinh ngập tràn yêu thương.
Trời vẫn lạnh. Con đường này luôn đông đúc. Chuông Giáng sinh luôn vang lên.