Chuông cửa
In: SáchNguyễn Đình Tú
– Đây là một ngôi chùa linh thiêng.
Cung điện này được xây dựng cách đây năm trăm năm để thờ Mẫu Liễu Hạnh, nằm ở ngã ba sông, không khí linh thiêng bao trùm cả một vùng. Khi khách đến thăm thấy hương bốc lên từ nóc cung điện, họ liền tỏ lòng thành kính … hôm đó là mùng một.
Đường vào hẹp, quanh co độc đạo. Dọc đường đi có các bãi đậu xe, nhiều quán ăn, quầy hàng dâng hiến, vòng hoa, chuỗi hạt cầu nguyện và ruy băng trang sức. Sau đó, liên tục trưng bày xúc xích nướng, cân khỏe, đùn nhựa, thẻ đăng ký, ghi chú trên cửa … Và người dân. Mọi người đang xếp hàng. Khi tích thì dòng chảy chậm, lúc rảnh rỗi có lúc vội vàng bước tới, lúc chậm …—— Trong đám người tiến vào phủ, có một đôi vợ chồng trẻ không già. Cả hai đều táo bạo. Họ làm việc cho một tổ chức của Liên hợp quốc, chồng là giám đốc chương trình, con trai là kế toán trưởng dự án tiếp theo của chương trình. Tên của chương trình là tiếng nước ngoài, nhưng về cơ bản nó chuyên về các dự án an ninh lương thực ở các tỉnh miền núi phía Bắc. Họ mang theo một bé gái ba tuổi rưỡi tên Baoan.
Cùng đi với cặp đôi này là một cặp vợ chồng trẻ. Bé trai tên Tuấn và bé gái tên Vân. Họ gọi vợ chồng người nhà khác là “An Châu, cô Chu”. Tuấn làm việc trong phòng làm việc của Châu, còn Vân là chồng sắp cưới của Tuấn vừa học ngành tài chính vừa nhờ người tình nói với Châu để anh này đóng vai trong dự án của Châu. .
– Châu, tôi có thể mua cho bạn món xúc xích nướng Baoan được không?
Vân nắm tay Bảo Anh. Ngay từ khi nhìn thấy món xúc xích nướng đầu tiên, cô ấy đã bắt đầu đòi ăn. Vân (Vân) không dám mua vì lo Châu chê món quà bẩn. Tuy nhiên, nếu bạn không mua nó, bạn sẽ không thể bày tỏ cảm xúc của mình. Vì vậy, Fan đã phải yêu cầu toàn bộ chuyến đi.
– Cô Chu đồng ý và gật đầu. Họ ngay lập tức làm văng xúc xích nướng của một ngườiTôi là một người phụ nữ. Tại đây, có một người ăn xin đứng cạnh quầy rượu. Khuôn mặt của anh ta thật khủng khiếp: một bên mắt bị hỏng, hàm bị nứt nẻ, và má bị cháy. Rất khó để đoán tuổi của cô ấy. Thoạt nhìn, nó có lịch sử hơn 50 năm. Sau khi kiểm tra cẩn thận, nó có thể là sáu mươi. Nhưng khi anh ấy cười, anh ấy mới ngoài bốn mươi tuổi. Anh ta mặc một bộ đồ đen cũ nhàu và một chiếc cặp da màu vàng đã sờn. Nếu anh ta nằm yên, chân tay của anh ta trông bình thường. Nhưng khi anh ta bước đi, chân anh ta co lên. Một chân của anh ấy đã bị cắt cụt gần đầu gối. Anh ta có một chân giả trên trái đất.
Thấy Châu và Vân bước vào tiệm xúc xích, người đàn ông mặc vest đen nhìn họ cười, hỏi thân rồi đưa tay ra bắt chuyện. Gầm. Nhưng lời thỉnh cầu được ghi nhớ một cách rất có tổ chức, ngoại trừ việc từ đầu tiên “Tôi …” dừng lại đột ngột. Bàn tay dang ra kia đột nhiên quay lại, rồi trượt lên đầu Baoan.
– Ôi, con đẹp quá, phải mua hai cái đúng không?
Chị Chu cau mày, không muốn người đàn ông tội nghiệp chạm vào đứa con gái tả tơi của mình. Fan cũng phản ứng dữ dội. Cô gạt tay người đàn ông kia ra và ôm chặt lấy Baoan, không quên liếc anh một cái. Sau họ, ông Chu và trưởng nhóm lập tức xuất hiện một người đàn ông đeo băng đỏ. Anh ta tên là Khan, là đội trưởng của trụ sở chính phủ, anh ta là “hung thần” của bọn trộm cắp, móc túi, ăn mày và ăn mày. Họ sợ Quinn. Ai chẳng may rơi vào tay Khẩn thì coi như mẹ đẻ!
Sự xuất hiện của thủ lĩnh Khan ngăn người đàn ông mặc đồ đen tiết lộ danh tính của mình. Các quy định của chính phủ đã làm rõ điều này. Không van xin, van xin! Đây là lý do tại sao người đàn ông phải mặc một bộ đồ nhàu nát và mang theo một chiếc cặp da sờn. Tất cảVới điều này, anh ta đi qua hai vị trí dân phòng mà không nhận ra khuôn mặt van xin của anh ta. Giờ đây, qua con mắt của Đại úy Khan, anh như có thể đi qua cổng cung điện, có vẻ như mẹ anh đã nhân từ cho anh hái một vài chiếc lá và giọt nước vào ngày đầu tháng. -Người kể chuyện còn nhắc đến hai nhân vật khác là một chàng trai và một cô gái. Họ vẫn còn rất trẻ. Khi nhóm của Châu dừng lại gần một hàng trái cây để chọn lễ thì chàng trai cô gái bước vào. Người thanh niên tên Đồng này tuy gầy gò nhưng lại có gương mặt tài hoa, hiện là một người am hiểu văn học dân gian và có tài sáng tác thơ. Cô gái tên là Shu (Thủy), là sinh viên năm nhất khoa văn, cô vừa là người yêu vừa là fan của Dong Shi. Đây là lần đầu tiên Thủy được theo người tình vào cung này. Lễ của họ chỉ có khoảng năm chục quả mận, một bó hoa và một nén hương. Dong Sheng nâng đĩa lễ lên đầu, kính cẩn bước vào qua cổng cung, Thôi đi bên cạnh, háo hức nghe câu chuyện của Dong. Chuyện như sau:
Quỳnh Hoa là con gái của Ngọc Hoàng Thiên Cung thứ 2. Vì đánh rơi ngọc bội để cung cấp rượu nên nàng phải đáp xuống nhà của Lerthai và đầu thai. Quạt Công Cún. Mèo, tên là Jiang Tian. Lớn lên xinh đẹp nổi tiếng văn thơ, lấy chồng là Trần Thái Công (Trần Thái Công), sinh đủ trai gái, về trời, đổi tên là Hàn công chúa. Cô ấy đã rơi từ trần nhà lần đầu tiên, sau đó lần thứ hai, và lần thứ ba cô ấy rơi khỏi thế giới. Đôi khi chúng ta gặp lại cha mẹ, đôi khi dưới chiêu bài Bohemians, nhạo báng lòng hiếu thảo, đôi khi trở thành những bậc thánh hiền tài ngoài bạo ngược cứu người tốt, để rồi lại trở thành bà già, chữa bệnh cho người nghèo. … – – – Ôi trời! Ôi chao! Người cậu đến chùa cầu may, xin học và xin hành, xin thi. Hãy cho tôi một số tiền. Ta nghèo hèn, mới có mệnh hệ nên muốn than cốc.Chăm sóc những người tàn tật như trẻ em và quyên góp một vài xu. Cầu phụ mẫu phù hộ độ trì cho dì, không trúng tuyển, thi đỗ đạt, giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa con người với nhau, tránh được mọi tai ương …- Người đàn ông mặc vest đột nhiên xuất hiện trước mặt Tùng và Thủy, van xin “giọng thất thanh”.
Thùy co rúm người lại trước khuôn mặt vặn vẹo của người đàn ông, Tòng hơi sững sờ, nhưng ông Đông đã trấn tĩnh lại và nói: “Anh thích gì thì phải năn nỉ? “Người đàn ông mặc áo khoác vội giải thích:” Bác ơi, cháu đau quá. Họ được bảo vệ không cho ăn xin ở đây, vì vậy tôi phải mặc áo này và che mắt họ bằng chiếc cặp này. Tôi rất đói. Suốt ngày không có gì vào bụng. Đứa con gái một tuổi của tôi bị ném qua sông. Anh ấy đang đợi tôi năn nỉ quay lại và ăn gì đó. Dì của mày yêu tao và mê tiền. Nếu mày không bảo vệ nó, mày sẽ thấy nó ném con xuống sông bây giờ … “
Tuy hiểu nhu cầu của người đàn ông trước mặt mình. Cô ấy đã dùng một đồng xu lạ để Nó móc từ túi sau quần bò của anh ta và đưa cho người ăn xin, anh ta nhận tiền, cúi người cảm ơn và rời đi. Khi Tung Chee-hwa và Cui Yi (Tungy và Thủy) xông vào đám đông ở cửa trước, van xin. g đến gần Chau (Chau) và Tuan (Tuan) và đợi bên ngoài cửa hàng hoa quả.
-. Hai người đến Mao Palace để cầu may mắn, ăn nên làm ra, phát tài, phát lộc, thăng quan tiến chức . Hai người đã cho tôi đồng. Tôi là một đứa trẻ nghèo, thật xui xẻo, xin hãy quan tâm đến những người tàn tật như tôi và góp một vài đồng. Cầu Mẹ cầu chúc cho hai doanh nhân thắng lợi, họ mơ được ở đây, Họ gặp vận may, hóa hung thành cát, tránh được mọi tai ương …—— Anh Châu vẫn ôm Bảo Anh vào bụng, hơi quay người lại, giả vờ như không nghe thấy. Có điều, anh mất hứng, quay lại phủi tay:
-Cố lên, đủ tốt rồi. Trông anh như vậy mà còn van xin? Chúng tôi cũng đói.
– Hai người! Con gái bạn năm nay hơn một tuổi. Anh ấy rất đói. Cả ngày, anh không muốn chịu đựng bất cứ điều gì. Tôi ném nó qua sông. Hai người này bắt tôi xin phép không được bảo vệ, lại thấy anh đánh tôi …- người đó vẫn một mực kêu oan.
Lúc này Châu và Vân đã làm lễ xong. Ngoài khay nghi thức hoàn chỉnh do đội của Fan cung cấp, cô Zhou còn hỗ trợ hai đĩa nghi thức nhỏ. Bà Chu chào: “An Chu, xin hãy giúp tôi hành lễ!”. Anh Châu vội ném Bảo Anh xuống đất. Tuấn càng chạy càng nhanh để đỡ Vân làm lễ. Trước đó, trưởng nhóm cũng quay sang năn nỉ và hất cằm: “Anh đi đi, anh phải bảo anh ấy hát.” Anh Châu cũng đến ủng hộ vợ. Fan chuyển lễ cho trung đoàn thì thấy người đàn ông van xin. Cô hét lên:
– Chúa ơi, anh chàng này lại ở đây. Chết tiệt! Tiếng khóc của fan khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô. Lo sợ bị lộ thân phận, kẻ ăn xin vội vã chạy ra ngoài. Đi được vài bước, anh thấy Baoan đang đứng trước mặt mình. Cô ấy nâng chiếc xúc xích nướng lên và nói: “Tôi sẽ đưa nó cho cô ấy.” Người đàn ông hơi ngạc nhiên về cử chỉ của đứa trẻ. Anh ấy lắc đầu. Bé Baoan lại nói: “Đưa bé về.” Người hỏi: “Con gì?” Baoan nói: “Bé nằm bên sông hơn một năm rồi.” Người chợt hiểu ra. Ngay lúc đó, bà Châu nhìn quanh không thấy con gái đâu. Anh Châu nhìn quanh giật nảy mình. Thì ra cô gái đang đứng ăn xin với. Chau hốt hoảng và lại bắt tay: “Nào, đi với mẹ ngay!”
Joe bất ngờ tìm thấy món xúc xích nướng của con gái mình trong tay người ăn xin. Cô cau mày, “Tại sao anh lại muốn mang xúc xích của con mình?”
– Tôi đưa cho anh ta. Để anh ấy trả lại cho đứa bé …- Baoan nói với mẹ.irc; Bạn không nói gì, đưa Baoan về để tìm chồng. Anh Châu lắc đầu và tát. Chỉ làm cho mảnh đất hoang phế này trở thành một nơi linh thiêng. Không có gì mâu thuẫn hơn nước ta … “
– Người ta cũng cấm điều này. Nhưng anh ta luôn tìm cách vào, chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta? Dù sao thì anh Tuấn và cô Vân đâu?-Châu Hỏi chồng-lên trước Đi đông người quá, may mà có thằng Tuấn bảo vệ làm lễ …
– Vân nghĩ gì vậy? Chúng ta cho nó về nhà mình được không? -Châu Đồng ý hỏi chồng cô ấy .—— Tôi đang cân nhắc. Chúng ta có nên nhận ông Ba làm vợ hay con gái này vào Văn phòng Bộ Giáo dục không?
– Nếu chúng tôi chấp nhận con của ông Tám, chúng tôi có thể trả hết nợ . Cũng nể trưởng đoàn. Anh ta nghe lời anh gần chục năm rồi sao?
– Không ai thèm bỏ. Tính ra. Có lẽ anh ta đã nhiệt tình giúp tôi cầu Bảo bối này. Tôi chỉ nhận ra anh ta .– — Nhờ có anh ấy mà nhà em đã trở thành đệ tử của mẹ rồi, tuần sau chị Ting mời em trở lại chùa Song, chú Tuấn hỏi em có muốn đi không — Đi thôi, tiện đi Loại thuốc mới T chưa thấy có tác dụng gì, hỏi anh ấy thế nào đây? … Chị Chu hơi đỏ mặt. Tôi ghét thằng chồng chết tiệt này. Ai đang nói về nó trên đường đến thánh địa! Thuốc của chú Yuan thực ra là của cô Ting Thuốc. Nhưng cô Ting không nói. Không nên lạm dụng thuốc thánh. Vì từ nhỏ đã yếu rồi, bây giờ có yếu không? Buồn nôn là tốt rồi. Vì sức khỏe tốt, tôi được xếp vào hàng vợ cả, vợ bé, các con khác và người khác Anh không vào cung như chơi trò chơi sao?
Lúc này có hai học sinh Dong Hecui bước vào cung. Anh Dong đến điện thờ làm lễ, cả hai đều nhận lời cầu nguyện của anh. Sau khi hoàn thành, Dong Hecui nắm tay anh vòng qua Đền thờ, chỉ vào anh ta và giải thích Đây là thập kỷ thờ cúng thứ hai, bao gồm lần chạy nước rút đầu tiên trên không, tòa án thứ 2.000 và nhà nguyện thứ ba trên tầng thượng.Lời thề thứ tư, thờ người đàn bà trên trời, mười thờ Moba, mười hai sự kính trọng và yêu quý Buck Le … Chính cây thánh giá đã khiến anh cảm thấy vinh dự. Đã đề cập đến ông Huang Laojiewan, ông Huang Zhan của Shimoda, ông Huang Muyi, sứ quân là tướng Cao Lỗ thời Wulong của Anyang … Lửa của Tianhan phải có màu đỏ, hình hoàng thổ, và màu sắc của Mâu Thủy. Màu đen hoặc màu tím, Mẫu Sơn Lâm thuộc kim, giản dị nên trang phục màu xanh trắng.
Thủy đi theo Tùng, đắm chìm trong vốn kiến thức phong phú của anh. Ngược lại, anh Đông nhìn vào ánh mắt hấp dẫn của người tình, càng nói càng hăng. Đổng Kiến Hoa đã viết trong luận văn tốt nghiệp của mình: “Tâm linh trong một tín ngưỡng thần thánh.” Vì vậy, anh Đông rất thấu hiểu niềm tin của mẹ. Anh Đông đi lại và đẩy Thôi vào sân. Xiu Yi chỉ vào hai câu đối về ngôi chùa và hỏi Dong: “Con có đọc được hai câu kia không?” Tùng cố huy động vốn Hán tự đã học ở trường, mày mò đọc từng chữ:
– Không rõ tên-Nhiên-Địa-Chi, Hữu kê-vạn vật-chi mẫu. Vâng, nó không phải là khó khăn. Hãy hiểu điều này: trời đất lúc đầu chưa hình thành, vạn vật hình thành là do mẹ tạo ra.
Đồng tiếp tục dẫn Thôi thúc đến cây hoa mộc lan già ngoài tòa, chờ hạ lễ. Có treo một chiếc chuông đồng lớn bên cạnh giàn hoa mộc lan. Họ dựng hai cột bê tông và đổ một thanh bê tông khác lên trên. Đồng hồ treo dưới nền bê tông. Nguồn gốc của chuông được khắc trên cột như sau: hoa hồng thường. Nó cao 3,2 mét, đường kính 1,2 mét, nặng 8 tấn, bề dày thành chuông là 4 inch. Trên miệng chuông có hình hoa sen, hình hoa trên thân, sông ngòi và nhiều cuốn sách nổi tiếng. Chuông vẫn chưa được đánh, nhưng khi nó được truyền miệng, những người đi qua Sanhe có thể nghe thấy nó. Đây là quả chuông lớn nhất tỉnh. Người dân địa phương tôn thờ ngôi đền mà họ đã hiến tặng.Khi chiếc chuông được thả xuống, nhiều người liền tháo nhẫn ra, chiếc nhẫn vàng tan trong đó. Khi quả chuông đầu tiên được bắn ra, cuộc kháng chiến chống Pháp bùng nổ: để bảo vệ mình khỏi kẻ thù, nhân dân trong vùng đã làm quả chuông rơi xuống sông. Sau hòa bình, chuông đã được trùng tu và treo tại đây để du khách thưởng ngoạn.
Ghế của thuyền trưởng Khan chỉ cách chiếc chuông vài mét. Lúc nào Khẩn vẫn đeo băng keo, anh ngồi đó và xem những gì xảy ra trước cửa. Nhưng hôm nay không biết Khẩn đi đâu, ghế trống cũng không ngồi. Nếu Khẩn vẫn ngồi đó như mọi khi thì Tung Chee-hwa cũng không dám trèo ngọc bẻ hoa người yêu. Nếu Đồng không leo lên cây hoa mộc lan thì đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ có câu chuyện sẽ được kể sau, đây là khoảnh khắc mà Tung Chee-hua cho Tuyi thấy một khung cảnh đẹp như mơ ở ngã ba sông. Dong đã đến cung điện này vài lần. Phong cảnh ở đây đặc biệt đẹp vào lúc hoàng hôn. Tung Chee-hwa đang làm thơ – buổi chiều dường như rơi rất chậm, cô ấy đang lơ lửng trên đỉnh núi phía xa. Sự tích Con hạc trăm ngày bay về trong buổi chiều tà là giấc mơ vỗ về tâm hồn tôi. Xin ban bình an cho thánh nhân chiều nay hồn con bình lặng. Gió trên sông thổi mãi mái rêu … [1]
Tôi tràn đầy tâm huyết với những vần thơ của Đồng. Hôm nay cô trực tiếp đến nơi tạo ra bộ tứ này. Thủy đẹp đi đâu cũng thấy hoa mắt. Đột nhiên, Cối tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng của hoa ngọc. Hương hoa khói thanh khiết! Tôi hy vọng có một bông hoa mộc lan trong chiếc khăn tay có thể ngửi thấy nó! Thanh lịch làm sao! Anh Đông nghĩ đến người yêu và nói: “ Anh muốn ở lại đây đợi. Cui cười hạnh phúc. Anh ấy đã đến đây vài lần. Bạn phải biết cách hái loài hoa lạ này. Thủy nghĩ vậy nên Tùng mượn cây sào để che cột và mang hoa về cho mình. WHOĐồng đi thẳng vào gốc cây. Có một cái thang sắt trên thùng xe. Vào đầu mùa lễ hội năm Mão, người thủ nhang lại một lần nữa trèo cây hái hoa theo cách này. Lần này, anh Đông cũng đi theo họ. Tất nhiên, anh Đông cũng nhìn thấy chiếc ghế trống của đội trưởng đang làm nhiệm vụ. Không ai ngăn cản Đồng. Chỉ một lúc thôi. Khi được người yêu tặng hoa, anh Đông sẽ bật dậy ngay lập tức. Thay vì trèo hết cầu thang lên gốc cây đầu tiên, anh Đông lại nhảy sang cột bê tông nằm ngang để treo chuông. Từ đó, Tung Chee-hwa đứng dậy, kiễng chân và nhặt viên ngọc thơm … Trong khoảng thời gian này, Tung Chee-hwa và Fan cũng đã hoàn thành một buổi lễ lớn trong khán phòng chính. Cũng như mọi người, Tuấn và Vân cùng đi thắp hương lễ hè. Tuấn liếc nhìn thì thấy vợ chồng Châu đã hoàn thành lời thề, hiện đang ra sau cung phụng tiền công đức. Fan kéo tay trưởng nhóm: “Chúng ta cùng cô Chu đi quyên góp cho chính phủ à?” Tuấn từ chối: “Trên kệ, đôi vợ chồng già giàu có tiếp tục tặng. Tôi đặt vài đô la trên kệ để kêu gọi lòng trung thành. Fan bốc đồng nói:
– Nhà ở Chu có giàu quá không?
uan gật đầu:
– rất giàu. Số giờ giao dịch tuần trước đã vượt quá một tỷ. Tôi muốn có một cái khác. Nhưng cái này Thằng bé cũng yếu đuối lắm …
– Bao Chửng cũng là một chiếc cầu? Cô Tình sẽ mãi là thánh nữ, dành tình yêu cho gia tài nhỏ bé của mình, sau này hễ ai vào được con này thì coi như mỏ vàng. Của hồi môn, cái gì cũng phải hàng tỷ đô, nhưng mấy ngày nay, mai này vợ mất, chẳng còn nơi nào để đi. Đó là lý do tôi muốn có một cậu con trai đẹp trai .—— Bạn có thể một lần nữa Giúp anh ấy với? Nhờ có thầy dạy hóa học, giờ anh ấy có thể lên chùa đi lễ chùa rồi, thực sự không có mong muốn con cái. Quan trọng nhất là cô & # 7845;; Bạn không chỉ muốn …!
-Bằng cách nào?
– Được rồi … Còn thiếu cái gì nữa, còn nữa … Vân rít lên hỏi những gì cần hỏi:
– Cô xem anh Chu đã làm gì tôi Doanh nghiệp đã nói gì?
Thủ trưởng lắc đầu:
– Tên này rất bí hiểm. Anh ấy đã đề cập đến nó vài lần, nhưng anh ấy tiếp tục phớt lờ nó. Có lẽ tôi muốn đánh cô ấy. Bạn cũng nên gần gũi với cô ấy hơn … “R … ờ … m …”
“Boom … Boong …”
Anh ấy ở đó ở Yushu Có một tiếng động lớn từ bộ rễ. . Sau đó, chuông đồng phát ra âm thanh đột ngột. Im lặng. Tiếng chuông giữa trời đêm khiến mọi người kinh ngạc. Chưa ai nghe nói về chuông trong cung điện này trước đây. Tiếng chuông quả thực đã vang xa và phát tán rộng rãi. Chuông đồng đã im lặng bao nhiêu năm, giờ lại nghe thấy tiếng của chính mình khiến ai cũng hoang mang. Có điều quan trọng, lại phải vang lên vài tiếng thánh thót, rung rinh, réo rắt, éo le, lơ lửng! Tuấn và Vân đều ngạc nhiên nhìn lại. Nhiều người hốt hoảng nơi phát ra âm thanh. Hai người đàn ông loạng choạng, kéo một nam thanh niên thoát khỏi cảnh hỗn loạn. Người thanh niên này là anh Đông. Đồng nhắm mắt lại, trên mặt có vài vết xước chảy máu, tay chân rã rời. Khi anh ta chạy đến cạnh, Thủy sụt sịt, luống cuống nắm tay rồi đỡ chân người tình. Shuy nhắc lưng: “Nắm tay anh ấy, có thể anh sẽ gãy tay” “Sao vậy? Sao vậy?” Mấy tiếng liền hỏi. “Chuông rơi … chuông rơi …” người đứng đầu nói. Dòng người đổ về nơi treo chuông đồng. Đồng hồ đang ở trên sàn bê tông. Đám đông chen chúc. Tiếng còi của thuyền trưởng Khan vang lên. Vòng tròn đã kéo dài và đóng lại. Nhiều người dân hiếu kỳ tiếp tục kéo đến gốc hoa mộc lan để xem chuyện gì xảy ra. Tuấn và Vân cũng chạy đến d & aacute;Dễ thương; hàng mét về phía đông. Fan chợt thấy khuôn mặt tái mét của mình chạy về phía cô. “Bệnh đa xơ cứng. Chu, thế thì sao?” Fan vội hỏi. “Con ơi, chết rồi, cái chuông đồng rơi xuống trúng ngay Bảo, giờ nó nhốt ở đó rồi, Tuấn đâu, Tuấn bảo Châu thuê cẩu về ngay, Tuấn nghe Châu nói mà tay chân bỗng ê ẩm. Yin:
– Anh có ở đó không … Cô ấy ở bên trong … cái chuông?
Chị gái Zhou hét lên:
– Đúng, tôi phải làm gì để cứu đứa bé, Chúa ơi … tại sao Làm tôi bị thương?
Tuấn run run cầm điện thoại:
– Chỉ cần … cẩn thận … đừng lo. Để tôi gọi cho một người bạn đang đấu thầu một dự án gần đây và bảo anh ta gửi nó cho cần cẩu ……
T (Tuấn) gọi, Fan (Vân) ôm chầm lấy Châu (Châu) và lo lắng: “Trời ơi, sao anh không cho em nhìn em. Tôi nghĩ rằng tôi đang theo dõi bạn, phải không? Chịu đựng cơ thể của mình. Anh Tuấn, xem đi, không thì chết mất. “Tôi vừa đặt anh ta xuống sàn, và đột nhiên anh ta bấm chuông. “Ta vừa thấy liền lặng lẽ tiến vào nhạc chuông, ta vừa định chạy ra lấy ra, trời ạ …” Chu lão gia tử khóc nói: “Sao vậy? Làm sao vậy?” Vẫn là gọi cẩu? Lao đến, Tuấn cúp máy, anh Châu bỏ chạy rồi mới trả lời. Tuấn tiếp lời: “Em gọi thì anh sẽ đến ngay.”
– Nếu không kịp thì gọi xe cẩu, vào đây làm sao vào được, đường hẹp và đông người nên hỏi ban giám đốc xem có đường nào không? – Giọng nói vang lên trong đám đông. Thoát khỏi vòng tay của Fan, cậu ấy nhảy theo chiếc chuông đồng. buồn! Cột bê tông treo đồng hồ quá lâu khiến các thanh thép bị oxy hóa, mục nát từ bên trong. Ngày nay, thanh bê tông này phải nâng đỡ cho nhà thơ yêu thương nặng gần 60 ký, nên … Giờ đây, mép của chiếc chuông nặng tám tấn đã bị cày xới xuống nền bê tông, cách mặt đất vài tấc. Chuông rơi, Bảo Anh đang đi loanh quanh dưới chuông nên tôi bỏ đi”Bị nhấn chìm” bởi tiếng chuông. Lúc đó Anh Châu chỉ có một cách là bấm chuông cửa, nhưng làm sao bấm được chiếc chuông cửa nặng 8 tấn? Châu vừa khóc vừa khóc, cố đẩy đồng hồ ra xa. Bảy người khác cũng tham gia giúp vợ chồng chị Châu nhưng chuông vẫn không động đậy. Đội trưởng Khẩn tìm được chỗ có xà beng, chạy đến gọi mọi người ra và lớn tiếng nói: “Để anh đeo, rồi mọi người dựng cho em đi.” Anh Châu như chết đuối, chộp lấy cây cọc, lao về phía anh Khẩn. Bên cạnh, với tay và giữ một đầu của xà beng. Một số người khác đặt tay lên xà beng, sẵn sàng giúp đỡ. “Tìm đâu ra chỗ khác nhưng không đủ chỗ” “Có gánh thì dùng, tôi cất đi.” “Ừ, được, được rồi, tôi bảy hai!” Khi ai đó Đột nhiên hét lên: “Tôi không làm được. Chuông nặng, cẩn thận đừng bóp nát” Vì vậy, tất cả mọi người đều duỗi tay ra, chỉ có Sơ Chu gào khóc trong tiếng chuông. Tuấn cũng là một trong những người xúm vào bấm chuông. Đột nhiên Tuấn nảy ra một ý tưởng. Chạy vào hậu cung. Một lúc sau, Tuấn chạy ra với chiếc búa và chiếc đục trên tay. “Tạo lỗ hổng trên không, sau đó chờ cẩu tới.” Uẩn xoay người. Mũi nó đục vào thành chuông, định đập búa vào thì có người giật lấy. “Không, chuông dày quá. Chuông sẽ ép cô ấy thủng màng nhĩ đến chết.” Tuấn buông hai tay ra, đập búa rồi đập xuống đất. “Sợi dây, đâu là sợi dây quấn chặt gốc hoa mộc lan”, lại có một chiêu. Đại úy Khẩn chạy nhanh ra sau biệt thự, một lúc sau quay lại với một sợi dây. Luồn dây khẩn cấp qua móc trên đỉnh chuông, rồi luồn hai đầu qua trục. Ở mỗi đầu dây, một vài ba người dập máy ngay lập tức .—— Khi tôi hét lên, làm ơn-khẩn-trương-lên, hai … ba! …
“mục tiêu” — Sợi dây bị đứt, nhưng chuông vẫn nằm yên và buộc chặt xuống đất. Có người bị tiếng hét của sợi dây ném vào mặt. Vòng tròn người đã giãn ra một chút. “Dây thừng. Tìm một cái ống chỉ khác,” ai đó lại nói. “Ừ, sợi này bẩn quá. Còn sợi ni lông không?” Nhưng Đại úy Kh Capn không còn hào hứng nữa. Tôi có thể tìm thấy dây nylon ở đâu bây giờ? Mọi nỗ lực của đội trưởng dường như tuyệt vọng. Đôi mắt trở nên chán nản. Khoảng sân trước đầy những tiếng thở dài bất lực. Trong số những người tụ tập trong chiếc chuông có một người đàn ông mặc vest đen. Trong khi cố gắng đẩy chiếc chuông đi nơi trần thế, người ăn xin ngồi trên một vật nhọn và lặng lẽ đào đất dưới mép chiếc chuông. Nhiều người đã không chú ý đến anh ta. Tiếng khóc của bà Zhou Fan, sự run rẩy bất lực của ông Zhou, đội trưởng Khan khiến mọi thứ rối tung lên, không ai có thể nghĩ ra cách cứu đứa trẻ đang nằm trong bụng. Chuông cũng reo.
Tất nhiên, ngay cả khi có đủ thời gian để làm mọi người nghẹt thở, những khoảnh khắc khó xử đó cũng đã trôi qua. Vào lúc đó, có một nhóm người xung quanh cung điện. Cuối cùng, đám đông hỗn loạn được hồi sinh này xuất hiện. Anh là trưởng ban giám đốc. Ông yêu cầu Đại úy Khan cho lính canh lắp một vòng trống xung quanh chuông. Du khách tạm thời bị trục xuất. Một số bảo vệ dân phố cũng nhận được cuộc gọi ngăn cản người và phương tiện vào tòa nhà. Nhà thơ rơi từ độ cao hơn bốn mét và được người dân đưa vào trạm y tế gần đó sơ cứu. Anh ấy đã tỉnh, chỉ còn chờ được đưa đến bệnh viện để bó bột cánh tay phải. Gia đình của em bé bị nạn cũng được mời ngồi xuống phòng khách của công chúa để không làm phiền vụ việc. Trưởng ban giám đốc điềm đạm nhưng cương nghị. “muộnave; đã quá muộn, nó sẽ không đúng giờ. Phải giữ bình tĩnh. Chẳng may đứa bé chết đi cũng phải chịu. Điều đó còn nguy hiểm hơn nếu bạn không thể để những vị khách hỗn loạn giẫm lên nhau. ”Giám đốc hội đồng quản trị nói rằng ông đã làm việc trực tiếp với Đội trưởng Khan và nghiên cứu giải pháp. Một bóng điện được bắn vào phía dưới của bông hoa mộc lan để chiếu sáng hơn nữa sân trước có mái che. Tiểu đội trưởng chợt nhận thấy dưới mép chuông có một cái hố to như cái hố đào, vội quỳ xuống tiến vào sào huyệt, một lúc sau mới đứng dậy, phấn khởi nói với Đại úy Khẩn: “Tốt lắm. Đứa bé vẫn còn sống. Đại úy Khẩn chưa hiểu làm gì thì trưởng phòng nói tiếp: “Cứ để thế này, giờ cho người ra đây khoét lỗ này cho thông gió. Sau khi giải thoát những người mắc kẹt trong biệt thự sẽ điều xe cẩu tới”. -Lưu khách lúc bấy giờ đã bị lật đổ. Âm thanh từ loa phát ra nội dung. Ví dụ, trong cung điện, có chuyện gì đó đã xảy ra và yêu cầu mọi người tạm thời chuyển đến nơi khác sau khi kết thúc ván. Invite Mời mọi người quay lại thăm cung điện. — Khi dòng người qua lại, người đàn ông mặc đồ đen quay lại đứng trên cột của cửa hàng xúc xích, còn người bán xúc xích đang đốt than. Bếp lò hỏi: “Làm sao ngươi chắc chắn đứa bé chưa chết?” Ăn mày trầm giọng đáp, không thể nghe thấy. Người phụ nữ bán xúc xích nướng hỏi: “Cô lấy gì từ cái lỗ đó?” Người đàn ông trả lời bằng những câu ngắn gọn, nhưng anh ta không nghe thấy. Người bán xúc xích hỏi lại: “Cô ấy đi đâu với anh?” Lần này chúng tôi nghe thấy câu trả lời của người đàn ông: “Anh ấy bị ốm và ở nhà.” Người phụ nữ hỏi lại: “Mẹ cô ấy ở đâu?” Người đàn ông trả lời. “Khi nộp đơn vào chùa Phúc Tự, tôi cũng đã nộp đơnChuông vừa đổ. Nhưng đây là một ngọn tháp cũ bị bỏ hoang. Tôi tìm thấy nó trên chiếc chuông rơi. -Nhắc lại tiếng xúc xích. Anh ta nói gì đó với người phụ nữ. Nhưng câu này quá nhỏ để nghe được.
Ngày 1 tháng 7, ngôi nhà thứ tư