Cuộc đời của ca sĩ Irwin-Memories of Rose (2)
In: SáchSau khi kết hôn, mẹ sinh con. Tôi là con thứ 9 trong gia đình và có thêm hai cháu Ái Xuân và Ái Thanh. Tính ra, mẹ tôi mang thai 14 người con nhưng bị sảy thai 3 lần. Sau đó, ba anh em tôi chết khi họ còn rất nhỏ. Kể từ đó, bố mẹ tôi tiếp tục mất đi một người con gái tài sắc vẹn toàn, mê vay nợ. Khoảng 18 tuổi, Ái Loan đã trở thành một nghệ sĩ cải lương nổi tiếng. Trong một buổi biểu diễn ở Haiyang, khi cô bị cảm lạnh, y tá của đoàn đã tiêm trực tiếp penicillin vào tĩnh mạch của cô. Ái Loan bị sốc và chết ngay. Vài năm sau, cái chết đột ngột của con gái khiến bố mẹ tôi vô cùng đau đớn. Trong gia đình tôi, 7 anh chị em là con của bố tôi, mẹ của Ailian, và 3 anh chị em là con của bố tôi và người vợ đầu tiên của tôi.
Sau này có nhiều người hỏi tại sao bố mẹ tôi lại sinh nhiều con như vậy thì bố tôi nói, vì mẹ đẹp quá, để giữ mẹ nên chỉ cần sinh con ra là có bầu ngay là bắt được chân vợ . Lại thêm một em nữa nên không anh em nào có ý định “lạng lách”. Cuộc sống của nghệ sĩ nhạc pop Ái Liên không có sàn diễn, chỉ mang thai và nuôi con.
– Nói về bố tôi, một mặt vẫn bán xe, mặt khác là số túi hát và hoạt động của nhà hát Ailian. Công việc làm ăn thuận lợi, tiền bạc và danh tiếng song hành nên ông chủ Hà Quang Định cũng trở thành nhân vật nổi tiếng. Bố tôi vào Sài Gòn làm ăn đã lâu, bố tôi nhận thấy Sài Gòn là nơi đam mê biểu diễn nghệ thuật, người Sài Gòn hào phóng, vui vẻ nên mong đưa cả gia đình vào Sài Gòn sinh sống. Nhưng hai chuyện xảy ra gần như đồng thời khiến cho việc thay đổi này không thể thực hiện được: thủ đô được giải phóng, má tôi sắp phải nằm xuống để sinh tôi.
Bố tôi là nam, và tôi vẫn ngưỡng mộ đam mê của vợ tôi. Để tìm được một người đàn ông yêu vợ say như điếu đổ như Barn, khó có thể tìm được phút giây bồng bột hay bình yên. Trong chiến tranh, đồ đạc thường phải sơ tán và đồ đạc thường bị thất lạc, nhưng tất cả các bình, tắc, xô, và thậm chí cả tường của nhà vệ sinh công cộng đều được chạm khắc trên đó. Tên viết tắt của mẹ mình: AL
Tháng 8/2011 mình về Việt Nam, vào nhà ở Huế, mình vẫn thấy tấm tắc có khắc chữ AL, đừng cười. –Nhà tôi ở Phố Huế không còn là của tôi. Sau ngày giải phóng thủ đô, ông hiến nhà cho chính quyền, chỉ để lại hai gian phòng nhỏ phía dưới và một căn gác nhỏ phía sau cho gia đình ở. Đơn vị tiếp quản là Bộ Văn hóa. Người cha cho biết, nội vì muốn vợ con vẫn đi diễn ở rạp của gia đình nên đã cho anh một căn nhà. Nhưng cuộc đời không ai biết, thế giới đã thay đổi tất cả. Đầu tiên, Nhà hát Ailian được sử dụng như một nhà hát múa rối. Sàn gỗ đã được nâng lên để phù hợp với biểu hiện nghệ thuật này. Sau thêm thời gian, rạp hát trở thành bếp ăn tập thể của Bộ Văn hóa. Thuở nhỏ, tôi vẫn xem múa rối hàng ngày, khi đội không có lịch biểu diễn thì tôi và các anh chị lại chơi trò trốn tìm dưới sân khấu. Mọi thứ theo guồng quay khắc nghiệt, khiến ông chủ Hà Quang Định thành đạt như mong muốn, làm việc chăm chỉ và tiền bạc vỡ tan như bọt xà phòng theo thời gian. Như tôi đã nói, bố tôi rất yêu anh và yêu nghề của anh. Đứa con trong nhà theo nghiệp diễn của cô được bố cưng như trứng mỏng. Tôi và Ái Xuân rất được bố cưng chiều. Khi chúng tôi chợp mắt, anh ấy không cho ai đến gần hay đánh thức. Hai chị em tôi không động vào bất cứ thứ gì. Vì vậy, tôi và Ái Xuân hơi bối rối không biết làm gì nên suốt ngày tập hát. Chiếc giường giữa hai phòng ngủ nhỏ là nơi để chị tôi tập thể dục hàng ngày. Đó là cái nôi đầu tiên của tôi trên con đường nghệ thuật …