Tôi cần bạn-vì cuộc đời quá ngắn ngủi (*)
In: SáchCây cối đã già cỗi, ngần ngại ngã trước thềm nhà cha. Đôi tay chai sạn, cuộc đời vụn vỡ Mưa đêm lạnh sẽ không rơi trên môi – lòng bạc chẳng còn bạc Cha thở dài … Dù trăng có đong đầy Có máu xương vai anh vẫn vui. 1/3 đời người như chiếc lá rơi-ở gần mặt đất một chiều chim bay, giọt lệ từ trên trời rơi xuống tìm em-Don sẽ không là người xé tan ngọn gió hư vô em cần -Vì cuộc đời quá ngắn ngủi, để lại một thân cây mỏng … run lên trong đau đớn … Em sẽ trở lại, kẻo lạc bước chân—— mê đắm phù phiếm sẽ trở lại, cùng anh, Lãng phí lời nói…) Chỉ một câu đơn giản-dưới bóng nhà: Em yêu anh- và cảm ơn cuộc đời đã để nước mắt em tuôn rơi tạo thành tia nắng ngang trời còn em đây Ánh nắng tuổi thơ chiếu năm xanh- – Đời cha là chuỗi ngày lo lắng, mệt mỏi …—— Trái tim bị anh chị em đốn mạt, nhưng người cha chỉ thở dài mà vẫn bao dung.
Ráng tháng năm gánh vác mọi việc lớn nhỏ cùng mẹ cha- kể cả cha không có ở bên, nỗi nhọc nhằn của hai anh em tôi rắc trên trán, mái tóc mặn chát …
Viết về mẹ Hay hình ảnh của cô ấy, tình cảm của tôi dành cho cô ấy, tôi đã viết rất nhiều trong những trang, những bài báo, những câu văn. Chỉ có ông bố nào không có bài viết cụ thể (hình như ông bố nào cũng kém cỏi, âm thầm như vậy), và mang lại cho ông cảm xúc …- Không có nhiều kỷ niệm tuổi thơ. Tôi khác với hầu hết những đứa trẻ khác, nó rất lạ, tôi không nhớ nhiều kỷ niệm thời thơ ấu. Đôi khi nghe mẹ nhắc, tôi nhớ bà đang kể hình ảnh ngai vàng, tôi cứ bình tĩnh, túp lều lụp xụp trong mưa, cha, mẹ ôm anh em, đội nón che mưa cho chúng tôi không bị che. Ướt …—— Tôi sẽ cảm nhận được. Sáu đầu …—— Càng lớn, càng đi xa, tôi càng nghĩ về gia đình, càng yêu gia đình, muốn sống cho gia đình nhiều hơn … Đôi khi tôi thấy một Một người nghiêm túc, lặng lẽ đi đường, mặc phụ thân yên tâm, vô tình hỏi ta nhà ta đâu, ngươi thế nào, bình an sao?
Đời người có đầy rẫy hạnh phúc, bộn bề, buồn đau, được, mất, nước mắt rơi nhiều lần, nản lòng, thiếu mệt mỏi – nhưng nó tỏa sáng ở đời cha, 2/3 đời cha Đi qua, trải qua niềm vui nỗi buồn của anh, có lẽ bao muộn phiền, mệt mỏi của em sẽ không nguôi ngoai …—— Em hãy luôn nghĩ mình là một đứa trẻ, ở dưới mái nhà, luôn muốn tìm lại và trân trọng khoảnh khắc bên cha, anh và cháu gái của mình. Bình yên thật ………… Hiện tại, một đêm con lẻ loi giữa gian phòng trà lớn, con vẽ những dòng này, nước mắt chợt chảy …… Cha ơi. Đó là tuổi của mẹ tôi và 8 người bạn của bố mẹ tôi, và bao nhiêu đứa trẻ khác như cây đa đổ bóng lên cuộc đời tôi. Thời gian trôi qua, những hàng cây này cứ lặng lẽ rơi từng ngày …—— Xin đừng để lá rơi
Tôi mong có được bình yên thật sự trong tim, đó là 1/3 quãng đời ngắn ngủi còn lại của tôi . Cha ơi, dù đi đâu bằng máy bay, dù thành công hay thất bại, con vẫn không thể thay đổi được vị trí quan trọng nhất của gia đình trong trái tim con-vì-ai cũng chỉ có một gia đình, và mất mát sẽ không bao giờ …- (*) viết cho cha Diệp -Và tất cả các ông bố trên thế giới-Lương Đình Khoa