Cuộc trò chuyện cuối cùng với nhà văn Jin Lan
In: SáchBajian-3h30 Chiều 20/7, nhà văn Kim Lân trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện Huji. Nghe tin này, tôi rất phấn khởi vì cách đây không lâu, dù không được khỏe nhưng anh vẫn vui vẻ đón tôi về quê anh ở Hà Nội (Hà Nội). Đây là bài phát biểu cuối cùng của ông trước giới truyền thông …—— nhà văn Kim Lân .—— “Cổ T, tôi cũng vậy, và con chó xấu xí cũng là tôi ..” — Đọc truyện của bạn Khi bạn làm việc, mọi người có nhận ra rằng đây là những gì bạn lấy ra và viết không?
– Tôi đã chủ trương viết bài về những người bình thường từ lâu. Vì tôi nghĩ chính sách của đảng và đất nước dù tốt hay xấu thì nó cũng tồn tại trong cuộc sống của người dân. Những người bình thường này luôn gặp bất lợi. Vì vậy, người viết hy vọng sẽ trao cho những người này quyền con người, quyền được sống.
Trước đây, thỉnh thoảng tôi có làm việc theo yêu cầu trong khi viết, nhưng những điều này có vẻ nhạt và khô khan, hãy đọc để biết thực hư thế nào. Vì nó không thuộc về tôi.
Tôi xuất thân từ một nông dân nghèo, nên khi viết về những người này, tôi đã gạt bản thân sang một bên để viết. Ví dụ Lão Hải (trong truyện Lào) là tôi, Thôi Đông ở rể nhặt tôi, thậm chí cả Chú chó xấu xí (trong “Con chó xấu xí”) là tôi …- Nhìn lại tác phẩm của mình, tôi viết Có rất nhiều câu chuyện về bản thân tôi: Tôi là con chó, Trang đã có gia đình, không giống như tôi, vì lấy chồng mà chưa tìm được ai. Nhưng đây cũng là tôi, vì khi tôi viết truyện ngắn này, tôi vừa mới cưới (nếu cưới thì không phải nhặt nhạnh), nhưng sau đó vài ngày tôi đã đói .—— Gia đình tôi có ba người: Tôi , Vợ và Mẹ của tôi. Khi ấy cảnh của tôi không khác gì cảnh cưới người phụ nữ trong truyện. Thứ hai, vào ngày đói kém, vợ tôi cũng đi buôn cám mì nên tôi gọi mẹ là bà Tân.Bạn.
Thực ra khi viết sách tôi không nghĩ mình sẽ dùng mình để viết sách, mà trong đầu chỉ nghĩ đến cái đói, nhưng con người vẫn yêu đời, dù có đói khổ vây quanh cũng phải tin người , Vẫn tin yêu, vẫn ôm nhau, vẫn đầy khát khao cuộc sống. Nhưng khi viết xong cuốn sách này, tôi nghĩ, hóa ra là chính mình.
Nhà văn Kim Lân và Nghệ sĩ Nhân dân Nguyễn Đăng Bảy (phu nhân) tại nhà riêng, ngày 19 tháng 2 năm 2006. Ảnh: N.Đ.Tán .
– Có “chó xấu xí” mới?
– Tôi đã viết về con chó xấu xí này sau vụ Giham Pham ở nhân văn. Tuy tôi không có tên trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, nhưng lúc đó có 5 người bắt đầu đấu tranh với Nhân Văn Giai Phẩm, gồm: Nguyễn Huy Tưởng, Nguyễn Tuân và Tô Hoài. , Tôi và Nguyên Hồng.
Chúng tôi không tham gia các cuộc họp hoặc viết các bài báo “nóng” … vì chúng tôi nghĩ tất cả họ đều là anh em của chúng tôi. Chỉ mong nếu họ sai thật thì phải thuyết phục họ, vì họ đều là những người mới đi kháng chiến (Hoàng Cầm, Trần Dần, Hoàng Tích Linh, Lê Đạt …). Nhưng vì chúng tôi không tham gia nên mọi người cũng ghét chúng tôi.
– Bạn viết bài hát này để nói cho bạn biết cảm giác của bạn lúc đó là “con chó xấu xí”?
-Đúng! Tôi chỉ muốn nói rằng dù là một con chó xấu xí nhưng tôi vẫn trung thành với chủ. Sau khi đọc xong, Ruan Conghuan nói: “Thằng ngu này phải giả chó bỏ mẹ!” Ông Cao Fan bình luận: “Viết bí kíp võ công thì khó chịu gì!” Tôi rất sốc.
Thực ra, tôi chỉ muốn một đội quỳ gối trên đường phố và nói “Tôi không công bằng.” Còn với Ruan Mingzhou, khi nói chuyện với các nhà văn trẻ, anh ấy nói: “Viết thì phải viết, giống như” Con chó xấu xí “của Jin Lan. Sau này nó chết nên tôi lấy ra đọc bài thánh ca”.
– Nhưng không phải bạn đang bị “đánh” và kêu ca à? Truyện ngắn Xóm trọ ngày ấy cũng là một truyện sai lầm, trong cải cách ruộng đất lúc bấy giờ, nhiều người thích vì cho rằng lối viết ác liệt.7897; Riêng tôi, tôi thêm tội “Không chịu viết bài đả đảo Nhân Văn Giai Phẩm” để mọi người đừng quá thích chúng tôi …
– Những người bạn từng viết thư với ông như Tô Hoài, Nguyên Hồng, Nguyễn Tuân … Thường có kỹ năng viết chắc tay và không nghỉ. Thậm chí Hoài còn viết rất nhiều bài. Và bạn đã không xem nội dung của mình trong một thời gian dài, tại sao?
– Thành thật mà nói, công việc của họ tốt hơn của tôi. Đối với tôi, viết và viết rất yếu. Vì tôi là người học và đọc rất ít. Vì vậy, hầu hết thời gian tôi cũng viết của tôi.
Thành thật mà nói, tôi viết không tốt bằng những nhân vật tích cực, tràn đầy năng lượng. Mọi người viết hay hơn tôi. Vì vậy, câu chuyện của tôi là nói về những người nghèo, có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. . . Nếu tôi phải viết trái ý mình, tôi sẽ không thể viết được.
– Tôi đã làm rất nhiều! Không có tạp chí hay hiệp hội biên tập (nhà văn) nào mà tôi không có. Sau đó tham gia giảng dạy đang được xem xét. Ruan Hong và tôi đã làm rất tốt cùng nhau. Tôi đã làm việc cho Hội Văn học Nghệ thuật Hà Nội trong một thời gian dài. Tôi chủ yếu làm biên tập viên trong một nhà xuất bản (hội nhà văn). Khi tôi và Ruan Hong làm việc tại Trường Viết văn của Hiệp hội, tôi và ông Hong coi họ như những người bạn thân của mình.
Khi người viết điện ảnh
– Bên cạnh các tác phẩm văn học, khán giả còn biết đến nhà văn Kim Lân là diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất trong số các nhà văn tham gia đóng phim. Tại sao bạn làm một bộ phim?
– Nói thật, tôi là một diễn viên kịch thực thụ của Nhà hát kịch Hà Nội. Vì tôi với Hoàng Cầm, Hoàng Tích Linh, Trần Hoạt cùng quê. Chu Ngọc bảo chúng ta hành động rồi hãy hành động.
Tôi tham gia phim hài Kèo Loan. Vì vậy, khi tôi chơi, tôi cũng có thể chơi. Vì vậy, khi đạo diễn Phạm Văn Khoa mời Lão Hạc làm diễn viên, tôi đã nhận lời vì tôi và tôiKhoảng cách giữa những con sếu của anh rất gần: nghèo nhưng không lỏng lẻo. Tôi rất thích nhân vật này. Tôi đã từng tham gia nhiều bộ phim, nhưng nhân vật tôi thích nhất là lão Hạc ở làng Võ Đang lúc đó. Vì nhân vật của tôi rất thân với lão hạc, và ngoại hình cũng thì thào, buồn bã …—— đóng vai lão hạc nên Davoir từ khi đóng vai “hoàng kim” nên không gặp nhiều khó khăn. “Bác ơi”?
– Lúc đó, đạo diễn Phạm Văn Khoa mua cho tôi một con bulldog màu vàng và về tay tôi nhân giống trong vòng 2 tháng. Nó là một con chó già nên rất khó để thuần hóa nó, vì vậy tôi chỉ có thể cho nó ăn và đưa nó đi chơi.
Nhưng khi nó bật đèn, khán giả đã đông nên nó sợ và làm một số người bị thương. Một ngày nọ, tôi bị đánh chết bởi một người ủng hộ tức giận, vì vậy, trong phim, nếu mắt thấy nó sẽ là hai con chó thay vì một con.
Khi cố gắng tìm một con chó thay thế, những người ủng hộ lang thang, không Cẩn thận bước vào lò gạch, anh thợ lò gạch khoe: “Ôi, mình nuôi được một con chó ngoan.” Con chó này tên là gấu, khi máy bay Mỹ ném bom miền bắc, người chủ đã giao cho nó một đàn bò 30 con, con này cao lớn lắm, chỉ mình với. Giá một nửa.
Thoạt nhìn (không giống như Nan Cao’s old Hugo, em bé gầy còm-NV). Chủ lò gạch đưa con chó cho tôi và nói: “Chịu, người này là tài sản của anh”. Tôi sẽ lấy nó và mua một ít kẹo đậu phộng cho nó ăn … Có một câu chuyện trong phim kể về một lão hạc bán vàng, sau khi cho tôi ăn, lão quàng một chiếc thòng lọng vào cổ bà. Thực sự mà nói, tôi lo nó sẽ cắn người nên đứng dậy quay đi, nhưng khi phim ra mắt, khán giả cho rằng lão Huck vì mê vàng nên không có tâm tư mà xem người ta bắt nó. Anh ấy … (cười lớn) Kể từ đó, mọi người nhìn thấy tôi và gọi là “Lão Huck, nhìn lão Huck …!” “.
– Bây giờ có ai gọi anh là Lão Hà không?
– Một lần đi Buôn Ma Thuột, ngang qua chợ, tôi thấy mọi người đứng dậy gọi” Lão H & #7841; vs! “Lúc đó tôi đi với diễn viên Bùi Cường (diễn viên đóng Chí Phèo) thì trời ơi, họ đi theo cả đám … Tôi và Bùi Cường phải lén uống cà phê ngồi. Chạy trốn Ngay cả bây giờ tôi vẫn đang đi dạo quanh hồ Tianguang, mọi người vẫn gọi tôi là Lão Hack, nhưng một số người biết tôi, tên là Jinlan.
Thật tuyệt khi có một đứa con nổi tiếng … — Viết và diễn xuất , Bạn thành đạt, nhưng hầu hết các con bạn đều là nghệ sĩ?
– Trong nghệ thuật, giao dịch nhiều, như biểu diễn múa hát, nhạc kịch cho con cháu, nhưng chữ viết khó phổ biến. 7 người con thì 5 người là họa sĩ, may mắn được họa sĩ Nguyễn Gia Trí giới thiệu lại nên lúc đầu tôi muốn làm họa sĩ, nhưng nếu trở thành họa sĩ thì phải ra Hà Nội học, và ít nhất phải có bằng cấp 1. Kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở của tôi bị trượt … Vì vậy, tôi không có đủ khả năng để trở thành một họa sĩ. Teng Chengzhong theo con đường hội họa? — Đúng vậy! Hướng đi của tôi rất tốt. Khi anh ấy thi vào Học viện Mỹ thuật, tôi Tôi đã học về hội họa, tôi đã dạy anh ấy. Sau đó, khi anh ấy học tại Học viện Mỹ thuật, tôi đưa anh ấy đến tư dinh của nghệ sĩ: Ruan Tuen, Pei Xuan P, Ruan Sheng, Fan Cao, Ruan Tian Yong …
Tất cả những gì anh ấy có thể vẽ, tôi đều mang những họa sĩ này về để hỏi ý kiến của họ. Ngay cả con của Hiền (họa sĩ Nguyễn Thị Hiền – một trong những nữ họa sĩ nổi tiếng nhất) .—— Bây giờ trong giới họa sĩ, Thành Chương là một nhân vật khá nổi tiếng, như chúng ta đã biết, tranh bán thì chạy, còn bạn, nhìn sự nghiệp vẽ tranh của con bạn, bạn có hài lòng không?
– Tôi nghĩ rất nhiều Mọi người đều già như tôi (năm nay bạn vừa bước sang tuổi 87 và # 789)3; i) Những đứa trẻ hư thực sự có thể xảy ra, nhưng ngay cả khi chúng có ảnh hưởng đến xã hội, chúng đều là những người tốt. Là một họa sĩ, sự nghiệp của anh ấy rất tốt. Tôi có 7 đứa con thì 5 đứa theo con đường vẽ. Tranh của Chương cũng hay.
– Bạn có thường đến Trương Công không? Chỉ một vài lần. Ví dụ, khi quay một bộ phim hoặc tiếp đón những vị khách quan trọng, chẳng hạn như Nữ hoàng Thụy Điển. . . Cung điện rất lớn và tôi cảm thấy choáng ngợp. Cũng ngại. Ngoài ra, tôi không thể ngủ ngoại trừ ở Làng Haihe này. Ông già tôi không muốn đi đâu bây giờ.
(Nguồn: Tian Peng)