Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Người đàn ông phớt lờ mối tình Kinh Bắc và “ em gái kết nghĩa ” (Phần 1)

In: Sách

– Chiều Hà Nội dường như lạnh hơn. Tôi và nhà thơ Hoàng Cầm một thời tự xưng là “chàng-trai-dốt” của Kinh Bắc, cùng nhau ngồi hàn huyên trên ban công nhỏ trên tầng 5. Bé chỉ ăn hai bữa là cháo và cơm. 6 ly đồ uống có cồn và vẫn hút thuốc thường xuyên. Đặc biệt là anh-chàng-cái bàn-ngọn đèn luôn nghiêng mình mỗi sáng. Giọng cô đều đều: “Em chỉ ngủ được 3-4 tiếng thôi, nhưng em không nghĩ vậy. Nghĩ nhiều làm em buồn. Nhiều khi không muốn nghĩ đến nữa nhưng nỗi nhớ vẫn hiện về trong em. Tôi là một Nhà thơ đã rất xúc động. “Thật đau đớn. “

Nhà thơ Hoàng Cầm và các chị em. Ảnh: Thời trang và cuộc sống.

Giọng chị thoang thoảng mùi thuốc lào:” Đình Bảng xõa áo võng … / Chị đi loanh quanh xem / Đó chiều / Hume / cô ấy nói / Từ nay ai tìm được anh ấy, em gọi là “chồng”.

Dù ở tuổi 87 nhưng giọng thơ Hoàng Cầm vẫn ít nhiều còn uyển chuyển, da diết. Anh ngồi trên chiếc tẩu, tìm bật lửa, châm lại điếu thuốc và rên lên một tiếng dài, mắt anh nhìn vào bầu trời chiều, và giọng nói chậm rãi …—— Trong cuộc đời tôi, tôi có một Trí nhớ sâu sắc. Yêu 13 chị. Cả hai người họ đều ở Bắc Giang và Bắc Ninh. Mỗi người trong số họ đều đánh dấu một khoảnh khắc khó quên trong tuổi thơ hay thời niên thiếu của tôi. Bây giờ, tôi đã 87 tuổi và nằm trên gác xép này, tôi không thể đi làm gì. Khi tôi định viết một cái gì đó, tôi chỉ nghĩ được một lúc rằng mọi thứ sẽ đảo lộn một cách mù mịt. Em biết mình yếu lòng nhưng chỉ nhắc đến tên mỗi chị, chuyện xưa cứ lưu truyền như mới hôm qua. Tiếc là bây giờ thật khó viết, chúng ta chỉ có thể nói thế này …—— Tình yêu để lại: “Tôi không bao giờ thiếu tình yêu”

Lúc đó, dù mới 5 tuổi nhưng tôi đã biết cô Xinh đẹp, nước da trắng hồng, đôi mắt to và sâu. Tổ trưởng tổ trẻ em đường phố đi đâu chúng tôi cũng theo sát. Chúng tôi đang ở khu vực gần sân ga Bãi cỏ rộng là nơi vui chơi lý tưởng. Anh ấy tên Vinh, hơn em 8 tuổi, ở ngoài nhà em, cùng đường với Như Thiết & # 7911.Tỉnh Bắc Giang. Tôi là một đứa trẻ, nhưng tôi thích thân mật với người phụ nữ này. Dù anh đi đâu, em cũng thân thiết như người hầu. Bài thơ tôi viết cho cô ấy sẽ là của Liu He. Nếu cô ấy biết tôi sẽ đưa nó cho cô ấy, cô ấy sẽ rất tiếc. -Những ngày trăng sáng, chúng em thường theo cô ra bãi cỏ sau sân ga. Chị tôi nên chủ trì tổ chức hát quan họ, hát đối đáp, hát đối … Từ đó tôi đã quen với dân ca, và các bài thơ của tôi cũng ảnh hưởng dân ca của chị. Khi đó, tôi phải đi học xa nhà 3 cây số. Tôi với chú tôi. Hai tuần một lần, bố tôi muốn có người đến đón tôi. Mỗi lần về nhà, tôi đều viết thư cho chị, trong đó có nội dung: “Chị ơi, em nhớ chị quá, về nhà không muốn đọc.” Đọc xong chị chỉ cười và nhồi bông. nó trong túi.

Khi tôi 10 tuổi, gia đình tôi chuyển đi nơi khác. Sáu tháng sau, cô kết hôn. Sau này, tôi viết bài thơ về chồng trong bài “Cây Tam Cúc”: “Đồng cam, áo đen ngoặc đỏ”. Rong và chồng có một cô con gái, nhưng họ đã ly thân. Người chồng bắt con gái duy nhất. Sau đó, cô vào Sài Gòn sống với mẹ, hai mẹ con buôn bán tạp hóa, cuộc sống không mấy khá giả. Khi đi lính, chị gái tôi bỏ chồng. Cô ấy héo đi nhiều, nhưng đôi mắt vẫn vậy, mí mắt cong xuống, nhìn sâu thẳm. Đặc biệt là khi cười, đôi mắt của cô ấy lúc nào cũng như cười, như thể là đàn bà con gái. Cô kể chuyện chồng con và gia đình trở về làng. Cô ấy cứ tỏ tình với bạn là tôi chửi: “Sao lại tỏ tình với anh vậy? Em còn ở đó hả?” Thì hai chị em cười ầm lên. -Năm 1987, chúng tôi gặp lại nhau lần thứ hai, khi cô ấy ra Hà Nội chơi với người chị họ của mình. Anh ấy biết tôi, bạn nên sắp xếp để chúng ta gặp nhau. Cả hai đều đã 70 tuổi vào thời điểm đó. Ngồi nhớ lại, tôi mới dám thổ lộ: “ Ngày đó mình yêu cô ấy lắm nhưng còn đang học chưa cưới được. Sau khoảng thời gian này, tôi không bao giờ nghe tin từ cô ấy nữa. —Với vợTôi không bao giờ thiếu tình yêu. Nếu có thể, bây giờ tôi vẫn muốn đi dạo trên cánh đồng cổ và hái cho cô ấy vài chiếc lá. Tôi vẫn cảm thấy như vậy với cô ấy, giống như một cậu bé trên dưới mười tuổi mơ được gọi cô ấy là “chồng”.

Kể đến đây, gương mặt bà u tối, buồn bã: “Lẽ ra tôi không bị liệt tôi, nó sẽ đi lại tốt hơn. Nó chỉ nằm, ngồi ở nhà, buồn thì buồn uống rượu. Hay anh uống vài ly với tôi. “Anh ta chỉ ra góc nhà vài chai vodka và ô mai” Nhớ đừng để có mùi rượu ngon! Đổ nhầm nước lọc. “Anh ta rót 4 ly.” Cố lên! Sờ đi. Hồi nhỏ uống nửa chai vodka này, nhưng bây giờ uống ít hơn, chỉ 6 ly thôi. “

Nhà thơ Hoàng Cầm chưa bao giờ nói rằng mình quá già và sống lâu .Bạn nhàm chán đi rồi, ngươi ngủ đi ngồi đây. Rồi nghĩ lại, nghĩ về những chuyện đã qua, thật là chán không muốn nghĩ lại nhưng không dứt ra được. Đầu anh ta vo ve và mọi thứ trở nên điên cuồng. Các thành viên, chân tay tê dại, buồn mà đau. Nói đi cũng phải nói lại … Bạn bè ít đến thăm, chỉ thấy có người đến. Đi chơi vài lần, vì lần nào anh cũng phải hỏi han con cái và quấy rầy. Nghĩ rằng phải đi từ tầng 5 xuống tầng 1 rồi cho vào giỏ hàng nên anh sợ hãi. Anh nhờ Hội nhà văn có việc. Rồi … nâng ly, nâng ly, nhấp một ngụm, âm thanh vang xa … và nhiều hơn thế nữa … (Nguồn: Thời trang và Cuộc sống)

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top