Loading the content... Loading depends on your connection speed!

Giấc mơ nàng tiên cá

In: Sách

Đoàn Thị Hồng Thủy

“Em độc ác vậy sao?”

“Em không độc ác. Là hoàng tử nợ nàng tiên cá: cuộc sống và tình yêu!”

Nếu cô ấy có thể quay lại với mình Tuổi thơ trở lại, Cô nhất định sẽ xin mẹ đừng chuyển đến nơi này, ngoại trừ con phố này và ngôi nhà này. Chỉ là … không phải.

– Mẹ ơi, cô ấy trông giống như nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ Andersen! Chết tiệt, trí tưởng tượng! Bạn làm anh ta sợ hãi!

– Tôi không nói gì xấu. Nàng tiên cá nhỏ! Nàng tiên cá nhỏ!

Hải bẽn lẽn nấp sau lưng mẹ, ngượng ngùng nhìn thằng nhóc đang chống nạnh. Gương mặt sáng sủa, vầng trán thông minh, đôi mắt long lanh và nụ cười không thua gì anh.

Món quà đầu tiên mà một cậu bé Nhật Bản tặng cho biển là một câu chuyện cổ tích của Andersen. Cuốn sách này đã đi sai hướng, nhưng ông đã bị tra tấn và đọc nó không thương tiếc. Một lúc sau, anh dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn đang cười, những ngón tay bụ bẫm chỉ vào trang văn phong phú, đọc to từ đầu đến cuối. Nhưng trái với dự đoán của cô, cô lại lắc đầu, mở to mắt và hỏi một câu “ngu ngốc”: – Cô không nghĩ nhân ngư thật sự rất ngốc sao?

Bạn cất cuốn truyện đó ở nhà và thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ nói chuyện với đứa trẻ khó ưa của nhà hàng xóm nữa. Nhưng lời thề chỉ kéo dài ba ngày. Ba ngày sau, vì cô gái đó mà anh ta chơi game và bị chảy máu mũi. Hắn không có khóc, ngược lại là lau nước mũi, tự đắc chỉ vào mặt đối phương mà khóc:

– Nhớ cẩn thận, tránh xa biển cả. Biển là của tôi!

Chờ cho đến khi kẻ thù lẻn vào, anh ta sẽ tiếp cận anh ta và sửa chữa chiếc bím ruy băng màu xanh mà anh ta vừa gỡ ra khỏi con đường. Cô không nói gì, lấy tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt.

Sau ba ngày nữa, mọi thứ thay đổi, vai trò “anh hùng cứu mỹ nhân” trở thành “anh hùng cứu mỹ nhân”. Anh ấy đang chờ những vết xước & # 7903Cỏ dại bên sông đổ rạp, nước chảy đến cổ. Không ai có thể cứu được một tiếng rưỡi la hét, bởi vì anh ta đang hấp hối và khuôn mặt dễ thương của anh ta xuất hiện từ miệng núi lửa. Cô đặt một cây gậy xuống, để anh ta nắm lấy, và với sức mạnh phi thường, một đứa trẻ không thể kéo cô ra khỏi vũng nước tử thần. Khi trở về nhà từ bệnh viện, anh nắm lấy bàn tay của cô gái bị quấn đầy băng và nói với biểu cảm ngọt ngào nhất:

– Em là nàng tiên cá nhỏ của anh!

Cô lắc hai bím tóc, và nói với anh:

– Em không muốn trở thành nàng tiên cá! Tôi muốn trở thành một công chúa!

Bởi vì cô nghĩ: “Dù nàng tiên cá có giỏi đến đâu thì người cưới hoàng tử vẫn là công chúa!”

Chàng trai cười khen ngợi cô. :

– Chà, tôi là công chúa!

Nhưng anh lại nghĩ “Đó không phải là công chúa tiên cá sao?”

Trời nắng chang chang, sắc từ đông sang xuân có 18 mùa. Cây mai trước nhà hai đứa có 18 mùa hoa. Cậu bé đã lớn, và cô không còn là một cô bé nữa. Nhật Bản lớn lên và trở thành một chàng trai cao ráo, đẹp trai với nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Giống như biển cả, cô ấy đẹp như những bông hoa màu xanh biển, vô hại và quyến rũ, giống như nàng tiên cá nhỏ trong truyện Andersen. Đã lâu rồi, điều duy nhất anh không gọi cô là “Nàng tiên cá”. Con trai lớn của cô không thích đọc truyện cổ tích. Con trai lớn sẽ quên kỷ niệm. Chỉ có cô gái sẽ luôn nhớ. Từ nhỏ hai người đã trở thành anh em kết nghĩa. Anh yêu cô, chiều chuộng cô, chăm sóc cô từng li từng tí, coi cô như em gái. Nhưng cô ấy không muốn trở thành em gái của anh ấy!

Một buổi sáng mùa hè, anh ấy sắp tốt nghiệp đại học và anh ấy chuẩn bị đi làm, cô ấy sẽ đến nhà anh ấy để giúp mẹ anh ấy chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Nấu cơm xong trở về phòng dọn dẹp phòng, đồng thời đặt trên bàn nhỏ một bình pha lê.Hoa cúc xanh dễ thương. Sau khi ăn xong buổi tối, anh đứng bên cửa sổ mở lọ thuốc, nhìn chằm chằm vào thành phố rực rỡ ánh đèn, khuôn mặt trong bóng tối dường như là lời từ biệt đầy ân cần của anh khi còn trẻ. Cô lặng lẽ dựa vào cửa nhìn anh hồi lâu. Trong bóng tối, hương hoa Quỳnh ngoài sân nồng nàn cả căn phòng nhỏ. Cô không kìm được mà lùi lại, dùng cánh tay mềm mại ôm chặt lấy anh, thủ thỉ từ phía sau:

– Em yêu anh!

Cô cảm thấy anh lạnh cóng. Một lúc sau, anh từ từ quay lại, đưa bàn tay to vuốt ve gò má mịn màng của cậu. Cô nhìn vào mắt anh. Đôi mắt của anh ấy phẳng, và ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Anh thở nhẹ, hôn nhẹ lên trán cô rồi thì thầm:

– Cho anh chút thời gian, được không?

Cô gật đầu và vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của mình. Bây giờ cô ấy không yêu cầu gì cả. Cô thấy mình hạnh phúc hơn nàng tiên cá nhỏ bé, khác hẳn giọng nói, chân ướt chân ráo được ở bên hoàng tử, rồi chẳng bao giờ có thể nói lời yêu với người quan trọng nhất đời mình.

Anh ấy muốn đi làm, cô ấy muốn đi học. Công việc bận rộn khiến anh không thể dành nhiều thời gian cho cô. Nhưng sự ngọt ngào của cô vẫn như trước, không hề giảm đi, mỗi lần ở bên nhau, anh đều kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện bất tận của cô, nhẹ nhàng quấy rầy cô bằng tách cà phê, hay lau nhẹ cho cô. Cô hạnh phúc bên anh, ngoan ngoãn chờ ngày anh mở rộng vòng tay, dắt díu gia đình hai người về chung sống. Đầu xuân, mưa giăng giăng mắc lạnh. Cô ấy đã vội vã trở về sau tấm ga trải giường mờ ảo, mái tóc dài không bị buộc bởi những lọn tóc đen lòa xòa trên bờ vai mảnh mai. Anh mỉm cười, tháo dải ruy băng xanh quấn quanh cổ tay trắng nõn của cô, buộc tóc cho cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô:

– Được rồi, khi nào anh sẽ mua quà cho em!

Cô gật đầu và cố gắng mỉm cười với anh để ngăn những giọt nước mắt rơi. Hôm nay anh bay vào nam công tác. Đã không nhìn thấy nó trong sáu tháng. Khi nó & # 7855; p Bước vào phòng cách ly, cô kiễng chân và hôn lên môi một cách táo bạo.

Sáu tháng là rất nhanh, nhưng cũng rất chậm. Cô thấy mình sẽ đưa anh ta trở lại sau vài ngày. Nhớ bàn tay ấm áp. Nhớ nụ cười và ánh mắt em lấp lánh nắng. Rồi mùa xuân năm ngoái, mùa hè đến. Đến ngày về nước, cô không thể đón anh ở sân bay vì gần đến ngày thi tốt nghiệp. Lúc cô về nhà, anh đã về nhà rồi, rõ ràng là da đen nhưng đôi môi lại rạng rỡ. Cô quên hết xấu hổ, ném sách vào lòng khóc nức nở, vừa khóc vừa cười. Anh vuốt tóc cô và nói:

– Chị ơi, em đây!

Cô gật đầu, vì cô rất vui khi không để ý đến hai từ anh gọi cô: chị.

Cô ấy quấn lấy anh cả ngày, nấu nướng và sắp xếp đồ ăn cho anh như một người phụ nữ ngọt ngào. Không gặp nửa năm hầu như không có gì thay đổi, nhưng cô có cảm giác từ lúc gặp lại, dường như anh có điều muốn nói với cô, trong mắt luôn ngập ngừng. Cảm giác bất an mơ hồ vô tình xuất hiện và bị cuốn đi.

Một đêm một tuần sau, anh rủ cô đi dạo. Hai người đang đi trên con đường xào xạc me, hai cái bóng dài soi bóng cột đèn vàng nhạt. Trên bầu trời, một ngàn vì sao nhấp nháy, kéo dài gần như vô tận. Trong những ngôi nhà hẻo lánh hai bên đường, nồng nặc mùi trầm hương, hoa nhài trắng và quất. Cô cảm thấy rất lạ, ngay từ đầu anh gần như im lặng, châm một điếu thuốc. Cô lo lắng anh sẽ nói chuyện nên không dám hỏi nhiều. Đột nhiên anh dừng lại, ném viên thuốc đi rồi quay đầu lại nhìn nó. Đôi mắt đại dương thuần khiết của cô ấy tối và không đáy, .—— biển! – – – Vâng, đúng vậy?

– Em không thể đợi anh nữa sao?

Giọng anh ấy đều đều, nhẹ nhàng như mặt sỏi. Cô run run trả lời.

-tại sao?

– Với anh ấy, em sẽ mãi là người thân, là em gái của anh. Không có gì thay thế được, nhưng không thể thay đổi được.

-Tôi biết. Vì vậy, tôi tự nguyện đợi cho đến khi …—— cô ấy vô tình trả lời:Anh cảm thấy mặt đất rung chuyển dưới chân mình.

Anh lắc đầu và đưa bàn tay to ra đỡ anh:

– Tôi xin lỗi. Tôi biết điều này thật tàn nhẫn, nhưng xin hãy hiểu cho tôi. Em là em gái của anh, anh rất mong em được hạnh phúc. Chúng ta không thể chỉ vì … anh ấy dừng lại, rồi kiên quyết tiếp tục:

-… vì anh đã tìm được người con gái anh muốn gắn bó cả đời. Trong bóng tối, hương hoa ngọt ngào dường như xoăn, sống động và rung động.

Hôm đó anh đưa người yêu về nhà ra mắt, cô, thu mình trong góc, lặng lẽ nhìn cô gái kia. Cô trông thật ngọt ngào và xinh đẹp, che khuất trong mắt anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô im lặng, nghe nước mắt chảy dài. Cuối cùng nàng cũng chỉ là một tiểu tiên cá, một hoàng tử, nàng rất thân với nàng, cuối cùng nàng sẽ chọn công chúa, công chúa không phải là chính mình.

Cô ấy đi dạo một mình trên biển. Sau khi ngồi trên bãi biển một ngày, trái tim cô như biển, không ngừng dâng trào … Biển đen như mực, không có lâu đài thủy tinh, không có vua Từ Tế, và không có nàng tiên cá huyền thoại. Cô nghĩ về Nàng tiên cá, về nỗi đau bỏng rát mỗi khi cô bước đi, về tình yêu sâu sắc và thầm kín của cô, về những giọt nước mắt mà cô không bao giờ có thể rơi ra, về thân xác xơ xác và linh hồn lang thang. Gió thổi mạnh mái tóc dài của cô, lay động khóe mắt đỏ hoe. Cuối cùng, cô từ từ đứng dậy và đi bộ trở lại dọc theo bãi biển. Lúc nào cũng thấy đôi tình nhân gần nhau, tay ôm tay, môi quấn lấy môi. Cô cười khan. Không phải tất cả các cô gái trên thế giới này đều là tiên cá, phải không? Cô bước thêm một số bước nữa để nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ bên tai anh, và cô bất giác dừng lại để lắng nghe. Một cô gái vùi mặt vào ngực chàng trai và cất giọng buồn bã:

– Tôi sắp kết hôn …—— Anh ấy là người như thế nào?

– Một người tốt, rất tốt, đáng đồng tiền bát gạoAcute; vâng, hãy để tôi nói cả đời .—— Chàng trai không nói gì, ôm cô gái và hôn lên môi cô. Cô gái đẩy anh ra và quay lại ở câu cuối cùng.

-Tạm biệt, em yêu anh!

Cô nhìn cô gái mà cô nhìn thấy trong ánh đèn pha nhấp nháy trên phố. Không thể phủ nhận khuôn mặt của người phụ nữ cao lớn bị ánh sáng chói lòa trong mắt hoàng tử che lấp.

“Đánh đi! Đập xuống! Hãy cắm lưỡi kiếm vào trái tim của hoàng tử và bạn sẽ được tự do.” – Ai đó hét lên trong tiếng còi.

“Không” -cô ấy run lên- “Cô sẽ bị thương! Tôi không nhẫn tâm!”

Đừng do dự, cô ấy sẽ không sai đâu. Vì hạnh phúc của chính tôi. Trở thành một chàng hoàng tử nợ bạn, nợ bạn tình yêu, nợ bạn những năm tháng thanh xuân đã lãng phí. “

Nàng tiên cá lắc đầu, sau đó nắm lấy lưỡi kiếm và bước vào phòng của hoàng tử. Nàng mở rèm cửa. Chàng nằm đó, bên cạnh nàng công chúa, với niềm hạnh phúc trên khuôn mặt – đó là Khuôn mặt yêu thích của nàng. Nàng đứng ở đó một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào anh, rồi từ từ, từ từ, cô nâng lưỡi kiếm …- “Mặt trời mọc lên từ biển, tròn và đỏ như một viên ruby. Biển đưa tay đón nắng, như chào, như đắng. Hôm nay là ngày hôn lễ của anh tại Nhật Bản, anh luôn luôn xa vời với ước mơ của mình, anh nhắm mắt lại truyền đến rõ ràng hình ảnh trong tâm trí anh như một thước phim quay chậm Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy anh, anh nói cô đã nàng tiên cá nhỏ bé, đôi mắt linh hoạt nhìn cô một cách tinh nghịch, rồi anh nắm lấy bàn tay cầm chân của cô và nhẹ nhàng gọi cô là “nàng tiên cá của tôi”. Anh nói “Anh yêu em” trong hương thơm cay nồng của qunnh … Cô nghiêng người lấy từ trong túi ra một câu chuyện cổ tích, nhưng từng người một, cô xé lá, châm lửa, lửa bùng lên. . Ra, làm mềm, ghi từng trang, tMơ về tình yêu và hy vọng bao năm. Cháy rừng rất nóng. Mi mắt của cô ấy cũng nóng và ẩm ướt.

“Siren, tôi sẽ không bao giờ nói rằng anh ngu ngốc.” – “Tại sao?”

“Vì tôi giống anh nên hai người đã ném lưỡi dao xuống biển.” “Đừng buồn. Bởi vì ít nhất bạn có một tình yêu thực sự quý giá, tình yêu từ trái tim bạn, tình yêu của bạn, tình yêu sẽ không bao giờ biến mất. “

Biển rung động. Dường như đâu đâu cũng có tiếng hát ngọt ngào của một cô gái.

By: admin
Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentName required Email required Website

Back to top