Thời gian (thơ)
In: SáchĐào Duy An
Thời tiết
Hoài Anh Vũ Hoa ngày 15 tháng 1 năm 2008, vì ánh nắng của tôi,
Tôi … tràn ngập căn phòng … Tôi nhớ rất nhiều, bất kể bóng tối Bất kể là ngày hay đêm, tôi tồn tại ở mọi thời điểm của cuộc đời, tôi nợ mình và nhau nợ mình.
Một số chu kỳ của tình yêu, luân chuyển, tự nhiên và va chạm. Gặp phải dưới hình thức một vương quốc tạm thời uống sương biển, háo hức với hàng ngàn con giun biển.
Hoa của cỏ ba lá hay cái ôm dưới bầu trời xanh tuyệt đẹp đều là những hình thức của nỗi nhớ. Mặc dù chỉ là “tạm thời”, trái tim đang thổn thức.
Tôi vừa rời đi, bụng tôi đập thình thịch, như thể biển đang nổi lên, chạy quanh … hoài niệm. Phòng lớn, hãy nhớ …
– Miss Saigon, “My Sun”, khu dân cư Dongtian, ngày 15 tháng 2 năm 2008;
Duyệt Sài Gòn vào sáng sớm, mùa xuân, đầy hoài niệm Tình yêu, hoa đang nở khắp nơi, và mặt trời đang tỏa sáng. Mắt tôi có thể dễ dàng chơi với bạn.
Tôi vẫn nghe thấy tiếng nói của linh hồn trên trang của bộ sưu tập sách của bạn. Tôi gặp một dòng. Tại sao bạn luôn cảm thấy ngọt ngào.
Đường phố ngập nước, người ta tấp nập, người tôi. Tôi vẫn ngồi ở phía sau. Sai Kung nhớ khắp nơi, nó ở đâu? Các linh hồn sẽ luôn thuộc về nhau.
Mỗi dòng trôi qua nhanh chóng, và nỗi nhớ đầy đỉnh. Dọc theo con đường Sài Gòn, dáng người của bạn được chạm khắc hình dáng của một trinh nữ.
Tôi không thể thấy bạn cười trên môi, nhưng tôi bất lợi và yêu nhau.