Xuân Sa đến Bến Sông Cũ
In: SáchLê Thiếu Nhơn
– Sau vài năm bị bệnh ở Vũng Tàu, nhà thơ Huyền Nguyên nói: “Tôi sẽ về sống với con gái tôi ở Hà Nội để chữa bệnh!” Được rồi. Đôi khi tôi gọi điện, giọng Sênh Sách buồn buồn “Tôi vừa suy gan vừa suy thận, đây, chúng ta về quê cho tiện.” Rồi anh cười khúc khích, Công Xuân. Sack dường như không sợ hãi từ đó. Anh muốn trở về mảnh đất Nông Cống-Thanh Hóa (Thanh Hóa) đã sinh ra và hun đúc tài năng và lòng dũng cảm của anh, mảnh đất mà anh đã xao xuyến:
“Tôi đã đến Bến Sông Xưa. Thuốc lá, nhưng chưa Đặt hàng. Nhìn làn khói trống không. Thích thì có, chờ cũng được, không thì cảm xúc buồn có khi lại ùa về giữa hàng chờ. Chiều nay vui lên “. Shi Xuan Sahe .—— Shi Xuan Sahe thường Có hai yếu tố tạo ấn tượng sâu sắc cho người đối lập là vầng trán vuông và hoạt ngôn trực tiếp. Như tác giả lời hát Đường chúng ta lạc quan, dũng cảm nói rằng: “Đi đâu cũng có thù, nước chưa yên, ta chưa về”, dường như ông đã giữ vững cuộc sống của mình suốt 77 năm. Với thái độ dứt khoát, dù thở phào nhẹ nhõm nhưng chị lại tự an ủi mình: “Người ta không tin vào điều gì thì sống. Biết sống với ai, sống ra sao …” ..- Mẫn Ngô Xuân Sách, sau một hồi Thời gian ở trên chiến trường, ông ký với bút danh Lê Hoài Đăng, tên khai sinh là Xuân Sách, xuất bản tập truyện ngắn đầu tiên của thầy giáo làng năm 1962, và nhanh chóng được Thanh niên du kích Đình Bảng in năm 1964. Nổi danh. Hành trình sáng tác của Xuân Sách. Có bốn tiểu thuyết và bốn tuyển tập thơ, nhưng nổi tiếng nhất là “Chân dung một nhà văn”. Không chỉ phác họa 99 bức chân dung đồng nghiệp mà anh còn dũng cảm vẽ chân dung của mình: “Xin lỗi Đình Bảng người du kích Bạch Đằng đau thương mồ côi … Quê anh trời tối”. Có người không bằng lòng, nhưng tấm chân tình và tình yêu của Xuân S thể hiện rất rõ trong bức chân dung của nhà văn. Có lẽ đời sống văn học vẫn còn một chặng đường dài phía trướcMột loại tác phẩm độc đáo khác có thể được so sánh với bức chân dung của nhà văn. Minh chứng rõ nhất là khi một nhà thơ in tập thơ chân dung, anh ta đã khiêm tốn viết vài câu biệt ngữ với Xuân Sa: “Nghề này phải gọi là thầy cúng!” .—— Quê của Xuân S (Sử Sách) Với khẩu súng lục và cây bút trong tay, tôi trải qua chiến tranh và hòa bình với những lo toan cá nhân. Thành công hay thất bại, vui sướng hay khổ đau, Xuân Sahe vẫn luôn gắn bó với thơ. Giờ ông đã mất, muốn hiểu đời, ông chậm rãi ngâm thơ: “Ta đi cùng đồng đội Ta liên tưởng người, người ta liên tưởng. Đêm hành quân heo hút triền đồi, ta Đi trên những con đường lởm chởm, chợ búa lẫn lộn trắng đen mà quên mất mình đã bạc đầu.