Nguyễn Huy Thiệp yêu cầu hồi tố lương hưu
In: SáchLưu Hà
– Yêu cầu của tác giả đã được nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Đặng Hùng Võ – người đứng đầu cũ của ông xác nhận.
Nguyễn Huy Thiệp viết trong đơn yêu cầu: Vì đất nước có 21 năm 6 tháng liên tục (…), nhưng tôi không được hưởng lợi từ hệ thống do đất nước ban hành. Cuộc sống của tôi đã lãng phí ngần ấy năm rồi sao? Tôi có thể hỏi ai? “.
Năm 1970, tốt nghiệp khoa Lịch sử Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, Nguyễn Huy Thiệp xung phong lên miền núi dạy học trong phong trào” Thanh niên ba không “. Từ đó đến năm 1980, anh dạy học tại Sơn La 10 năm trở lại. Sau khi ra Hà Nội, ông làm việc tại nhiều ban ngành như Vụ xuất bản Bộ Giáo dục, Hội Sách và Thiết bị trường học, Nhà xuất bản Giáo dục. Tháng 9 năm 1990, ông trở thành nhân viên của Hội Công nghệ Trắc địa thuộc Cơ quan Bản đồ Quốc gia. Tháng 3 năm 1992, Dưới sự lãnh đạo của chế độ số 176 (một khoản trợ cấp), nhà văn từ chức.
Khi giải thích về quyết định từ bỏ cuộc sống công vụ, nhà văn nói: Khi đó, tôi còn rất trẻ và tôi bắt đầu nổi tiếng. Điều quan trọng là sự nhiệt tình với văn học phải làm cho lương của nhân viên trở nên nhẹ nhàng. Ngoài ra, nhà nước sắp ban hành Quyết định số 176 về việc tổ chức lại ngành kinh tế của nhà nước-HĐBT. Tôi làm việc cho ngành Trắc địa nên hơi thiếu chuyên nghiệp. Vì vậy, Yêu cầu tự nguyện cho phép mọi người tập trung vào văn học. ”
Mặc dù nghỉ hưu theo kế hoạch 176, đã 15 năm trôi qua mà nhà văn không được hưởng lợi từ cựu quan chức nhà nước. Ông kể chuyện: “Sau khi tôi từ chức, một người tên Liêm ở Cơ quan Bản đồ Quốc gia đến nhà tôi, ở một mức độ nào đó, ông ta nói: Ông ấy là một nhà văn có tài, nhưng ông Liêm hứa sẽ là một thiên tài. Đến lại đi, nhưng tính đến nay đã 15 năm ở nhà. Chúng tôi sẽ lo mọi thủ tục và quyền lợi cho anh. Vẫn sẽ không quay lại. “
Mười năm qua, người viết chưa từng đề xuất lương lậu, chính quyền một phần là do náo loạn. Một phần nguyên nhân là do ông còn đắn đo về giấy tờ, thủ tục, nhưng nay tuổi cao, sức yếu lại muốn về hưu, nghỉ ngơi, điều này càng khiến người viết tiếc nuối vì đã lãng phí quyền lợi của gần 22 năm cống hiến. Vào đêm giao thừa Định Hải, nhà văn bị đau tim phải nhập viện, do không có hợp đồng bảo hiểm nên ông phải thu hồi 35 triệu đồng. Sau đó, ông cảm thấy hoảng sợ và hối hận, vì trước đây ông đã bỏ qua các thủ tục hành chính để trục lợi từ chính sách quốc gia.
Hệ thống cho thôi việc theo Quyết định 176-HĐBT:
Đối với số lao động làm việc ngoài tiểu bang đủ điều kiện hưởng trợ cấp thôi việc sẽ được nhận lương cơ bản liên tục hàng tháng và trợ cấp (nếu có) khi làm việc hàng năm. Ít nhất 3 tháng, do đơn vị thanh toán. Nhà nước trợ cấp một phần cho các đơn vị gặp nhiều khó khăn nhưng không quá một nửa, mức trợ cấp này phải được xác định tùy theo trường hợp cụ thể.
Theo kế hoạch, khoản trợ cấp nên được trả trực tiếp cho người được bảo hiểm. Nhân viên. Nếu khó khăn về nguồn thanh toán và lượng tiền mặt, hãy bàn bạc với nhân viên để sau một thời gian thanh toán.
Nguyễn Huy Thiệp cho biết, anh quyết định áp dụng mục đích thực chất trước, dù hiện tại, tiền nhuận bút in sách vẫn có thể đảm bảo cuộc sống giàu có. “Ban đầu tôi nghĩ số tiền đó không đáng là bao. Nhưng khi kiểm tra lại, nếu được quản lý theo đúng chính sách sẽ là một khoản tiền rất lớn” – Cựu thứ trưởng nói khi Hong Wo trả lời phỏng vấn của VnExpress, “Tôi hoàn toàn ủng hộ tôi. Tipp cũng đã làm việc chăm chỉ để giúp đỡ ông. Thực tế, sau khi ông Thiệp từ chức, ngành Kỹ thuật Trắc địa đã có những thay đổi về tổ chức, vì vậy sẽ không ai quan tâm đến tác giả quyết toán. Ngoài ra, sự chậm trễ này một phần là do Có thể gọi lại “đương sự” nhưng đây là quyền lợi hợp pháp của người lao động nên tôi thấy người viết hài lòng là điều đúng đắn “- Về vấn đề này, một cán bộ Vụ Tiền lương Bộ LĐ-TB & XH cho biết:” Nhà nước Đã có quy định rất rõ ràng về phương án, chính sách cho người lao động nghỉ việc, do đó, trường hợp người lao động đã xin nghỉ nhưng chưa nhận được lương hưu thì phải xem xét ai sẽ là người chịu trách nhiệm: đơn vị hay cá nhân người lao động sẽ căn cứ vào từng trường hợp cụ thể. Để giải quyết”.
Nhiều ý kiến cho rằng sau khi xuất bản vài cuốn tiểu thuyết ba xu, Nguyễn Huệ NHy vọng mặt khác của sự nghiệp. Ở tuổi 58, bản thân ông cũng muốn giải nghệ. Nhưng khi được hỏi về dự định văn chương của mình, người viết vẫn ngập ngừng vì bản thân anh cũng không thể nắm bắt hay kiểm soát được niềm đam mê này. “Văn chương khó nói, không cần. Nói không chừng không thành vấn đề, nhưng có thể bên trong có cái động, hoặc bên ngoài có ngáo đá, ta sẽ lại phải cầm bút lên.”