Việt Nam qua góc nhìn của người Pháp hơn một trăm năm trước
In: SáchChùm ảnh được in trong cuốn “Người đẹp và thi sĩ Đông Dương” (tên tiếng Pháp là “Indochina Vitoresk and Monument” và tiếng Việt là ấn phẩm thứ hai của Sách Đông Á trong Thư viện Đông Dương). Vào thời điểm đó, nhiều người Pháp, trong đó có Pierre Dieulefils, đã tìm hiểu và nghiên cứu văn hóa Việt Nam. Những bức ảnh do Pierre chụp năm 1885 đã chứng kiến cuộc sống và sinh hoạt của người Việt Nam và đã trở thành một nguồn tư liệu quý giá. Lưu Đình Tuấn (Lưu Đình Tuấn) được dịch và chú thích từ nguyên bản tiếng Pháp, có tham khảo nguyên văn chữ Hán-Ông Claude Maitre (Viện trưởng Viện Viễn Đông Bác Cổ Hà Nội) và nhiều nguồn. Dịch giả Ngụy Hữu Tâm đã sửa lại bản tiếng Đức. Cuốn sách gồm 261 bức ảnh, được chụp ở phía bắc, trung tâm và nam, với các tiêu đề bằng tiếng Việt, Pháp, Anh và Đức.
– Dai Aodai, đội khăn trùm đầu (trái) là phong cách thời trang phổ biến của phụ nữ miền Bắc cuối thế kỷ 19. Theo nhà thiết kế Sĩ Hoàng, vào thế kỷ 19, phụ nữ giàu có thường mặc Aodai. Bộ đồ bao gồm hai dụng cụ được may với nhau theo kiểu bàn thấp phía trước. Bốn thân bên ngoài của áo choàng tượng trưng cho bốn người cha của cha mẹ: cha mẹ và họ hàng của mình, và phần thân thứ năm tượng trưng cho người mặc. Áo vẫn năm cúc thể hiện đạo đức con người: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Bốn vị quan của Triều đình Huế. Vào thế kỷ 19, áo dài triều Nguyễn quy định rất chặt chẽ về họa tiết và kiểu dáng dưới sự hướng dẫn của nhạc quán. Áo có thêu hình phượng hoàng, con dơi, mặt trời, quả bầu, bát bửu ngũ sắc, bên trong có lót lụa.
Thái giám của Vương triều. Trong các thử thách, thái giám trẻ được đưa vào cung để các thái giám cao cấp dạy dỗ các phép tắc cung đình nghiêm khắc, từ cách đi đứng đến cách ăn mặc, nết na … vân vân. Khi lên bảy tuổi, nhiều đứa trẻ mới được đưa vào cung. Học quy củ của quan, sống trong cung cấm về già.
Vệ binh trong cung, có lọng, quạt … Kinh kịch thời kỳ này đặc trưng là kinh kịch, tuồng, lưu diễn. Sài Gòn đi các tỉnh miền Tây.
Nhóm chiến binh trên núi – Lúc đó chỉ là thiểu số ở miền trung và miền nam.
Đền Khổng Môn ở Hà Nội cuối thế kỷ 19 toát lên vẻ cổ kính
Góc hồ Jianhu yên bình, mái bằng. Hoa, Cố đô Huế. Điện Thái Hòa là một cung điện nằm ở khu vực Danai, từ Jialong đến Baodai, đây là nơi đăng quang của 13 vị vua triều Nguyễn. Trong thời kỳ phong kiến, cung điện này được coi là trung tâm của đất nước.
Một góc nhà thờ Đức Bà Sài Gòn. Khi mở cửa vào năm 1880, nhà thờ không có hai ngọn tháp. Năm 1895, nhà thờ xây thêm hai tháp chuông khác với sáu chuông đồng lớn, đỉnh tháp được cố định bằng cây thánh giá. Tổng chiều cao từ mặt đất đến đỉnh thánh giá là 60,5 m. Pierre Dieulefils (1862-1937) sinh ra tại làng Malestroit ở Brittany, Pháp. Ông nhập ngũ năm 1883, được biên chế vào trung đoàn pháo binh và đến Đông Dương lần đầu tiên năm 1885. Hai năm sau, anh xuất ngũ và trở về Pháp. Năm 1888, ông trở lại miền Bắc Việt Nam để trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và người biên tập bưu thiếp. Năm 1905, ông đến Sài Gòn, sau đó đến Phnom Penh và Angkor. Năm 1909, ông sưu tầm một bộ ảnh ở Đông Dương và xuất bản cuốn sách ảnh có tựa đề “Indo-Chinese Pieters and Monument: Annan-Tokyo” (Est Beau et Magnificent Duong: Trung Kỳ-Bắc Kỳ). Tác phẩm này đã mang về cho ông huy chương vàng của Cuộc thi Nghệ thuật Quốc tế tổ chức tại Brussels năm 1910. Sau đó, ông tiếp tục xuất bản cuốn sách “Chin Chin-Saigon and its around” (Chin Chin-Sài Gòn và môi trường xung quanh). Đông A đã hợp nhất hai cuốn sách trên của Dieulefils thành một số, gọi chung là “Đông Dương Đẹp và ngoạn mục”. Năm 1913, ông trở lại Pháp và dành phần lớn thời gian để làm thơ. Ông mất tại quê nhà Mallestroyt.