Cầu qua sông
In: SáchNguyễn Văn Tạo (Nguyễn Văn Tạo) -Những ngày mưa sẽ rải rác nhiệt độ cao, chốc chốc lại đâm chồi nảy lộc Sáng chế cầu xuân móng, khoác áo người thợ tạo quá khứ nâu, gụ trời trên sợi tổng hợp hao hao Vì đói nên người ta ham muốn quên đi đầu trống, chân nứt, đã đến lúc cua, ốc há hốc mồm, chui rúc đất bằng hạt táo khi dẫm chân lên. Chưa bao giờ tôi gặp nơi vững chãi vui tươi Có một, hai, ba bước chân… Nước tiếp tục chảy, như cầu xưa, mưa gió sống lẻ loi dưới chân cầu. Tôi không có thời gian để lo lắng về việc ăn bữa khác, nhưng tôi đã quan sát rất kỹ các vết nứt và nổi trong hố móng. Tòa nhà chạm vào chân cầu khô ngày đêm, và bề mặt trắng xóa phía trên cầu là một bầu trời tuyệt vời. Lắc lư như mắc võng. Trưa hè, có ánh sao cuối chân trời đổi sao, hoa dạo trước mắt, là lúc mở mắt bước đi trên sông, hai bên tầm mắt đung đưa trong không trung, bước chân loạng choạng, chịu đựng ánh mắt thờ ơ, mệt mỏi sợ hãi. , Đau đớn trong không gian, từng gã nhỏ bé rơi vào trong sơn động tĩnh lặng, không đủ để làm cho một bầu trời rải rác tỏa sáng, không giống như đang đứng bên ngoài trong đám người và ma thuật của con người dẫn dắt mỗi người. Tiếng hát vẫn chưa hết bàng hoàng nhịp xanh của tôi, nó càng ngày càng lớn, một đôi mắt tan nát, vĩnh viễn chôn vùi bao khoảnh khắc, tôi đứng bên sông nhìn cầu chờ