Đà nẵng trên đường quê
In: SáchTrần Thiện Đạo
– (đọc tác phẩm “Một trăm ruộng đất” của Đa Angen)
Đồng thời, tác giả đã khôn khéo thu thập và ghi nhớ những kinh nghiệm của mình ở ba miền đất nước. Nó gợi lên tinh thần của đất nước – những đặc điểm vốn có tạo nên bản sắc của chúng ta. Về phương diện này, Dạ Ngân có lẽ là nhà văn duy nhất sưu tầm được đầy đủ những tư liệu sống giúp chị có thể vững vàng làm việc: sinh ra ở miền Nam, bạn đời của một nhà văn miền Trung, và sinh ra ở miền Bắc. Có một điều liên quan nhiều đến văn phong và ý nghĩa, khiến nó hơi bị trộn lẫn, không giống như những gì Sơn Nam trước 1975 hay Nguyễn Ngọc Tư sau này thấy. Phong trào-Bản sắc là một thực thể được tạo ra bởi các truyền thống văn hóa. Tuy nhiên, văn hóa không phải là một đặc trưng hỗ trợ cho đời sống xã hội, cách đây hơn nửa thế kỷ của Nguyễn Hữu Đang (1913-2007), nói một cách đơn giản, đây là “sự thể hiện hiện trạng các hoạt động sinh thái trong xã hội: ngôn ngữ, Lịch sử, hình thành, phong tục, núi non, ruộng đồng, cây cỏ … Đây là sắc thái giữa con người và thiên nhiên, là linh hồn của làng Đagan, trải qua 100 giai đoạn và sinh hoạt xã hội ở ba miền đất nước nơi cô sinh sống, trước mắt chúng ta. Vạch ra dàn bài
không có gì, chỉ là những hình ảnh đơn giản và những nét phác thảo nhân vật, và đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động của tâm hồn và trái tim người nghệ sĩ. Nhớ lại ba hình ảnh tiêu biểu của ba miền Nam, Trung, Bắc.
Bìa sách .—— * Về điều này, biên giới phía đông sắp trở về quê hương: “Ta bắt đầu coi bóng dừa nước mình, ở cùng biên cương, bên kia là dừa (…). ) Xin chào, xe vừa đi qua vạch kẻ Dừa ở đó bạt ngàn, ngọt ngào, thân thương, thơm gợi từ trong lòng mẹ và huyền diệu. (Bóng dừa xa xa, sđd, trang 6) Dừa là cảnh vật phương Nam. Biểu tượng, trong mắt những người nhiệt tình, đây thực sự là ma thuật.
Đó là một con người, cảm giác của hai mẹ con lênh đênh trên một con thuyền.Người mẹ ngồi cầm lái còn cô con gái ngồi trước mũi: “Đêm dài sông dài …………………….. Thứ hai, mẹ phải đổi từ tay này sang quạt khác. Đom đóm bay dọc theo kẽ lá, lục bình thì thầm hơi thở của hoa hồng dại, kẻ lang thang. “Mẹ ơi, sao mẹ lại chọn người làm vườn cho con khỉ này để khổ như mẹ? Mẹ cười ở nhà với câu hỏi con nít “con ơi, mẹ cho con ngồi hỏi chuyện”, nhớ sông sâu nước ngọt, nhớ chợ nổi cù lao (…), bèo tây dã man. , Giọng nói kiên trì của người mẹ cô đơn, theo giọng điệu cho đến khi con lớn lên, hệt như ký ức bộn bề bây giờ, đôi khi vẫn như tiếng thở dài. Đau, nhưng vẫn ngọt ngào. “(Chèo thuyền đêm, sđd, tr. 14-15). Chèo thuyền dừng lại theo thời gian. Tạo nên một khung cảnh yên bình và thân thương, một hình ảnh thơ mộng làm ta vỡ òa, chúng ta không thể không nghĩ đến họa sĩ William Turner (William Turner) Turner, 1775-1851) tranh tô màu-hai phương trời và thời gian cách nhau, nhưng cùng một tầm nhìn, hãy tận hưởng — – * Rồi cuộc đời của mẹ-N Mẹ nói bằng giọng Nghệ. Mẹ là người kế vị của bà Con gái, vợ hai của con trai cả, là dì ghẻ của đàn con mất mẹ, nhưng tôi chưa bao giờ đối xử với họ như ước lệ muôn đời được nhắc đến trong bài thơ… tuổi bánh… tuổi mẹ ghẻ… nên: “Mẹ còn hơn Các ông chồng được họ tôn trọng và yêu thương hơn. Mẹ ruột của họ, vì là ruột thịt, nhưng không bất mãn, nên trung thành và công bằng. Ngay cả trong trường hợp tuổi thọ, cô ấy đã cố gắng hết sức để công bằng. Một đêm nọ: “(…) Nghe tiếng con cháu Hà Nội đang ngồi bỗng thấy gác chân xuống đất, liền hỏi:“ Hì hì, muốn thổi cơm thổi cơm. “Cười, một bà chín mươi tuổi đòi thổi cơm cho lũ trẻ trong phố à?” Đang cười, bỗng có dấm mít m & #7845; n ngày, một phần khác! Chồng tôi vẫn nhắc, và vẫn nhớ, trái cây mà tôi luôn muốn ăn, cây mít … ”(Uneétoiles, sđd, tr. 19-20). , Không phải duy nhất.
Rồi cảnh một quán cà phê vườn ở Huế xuất hiện: “Cà phê vườn trong tông bắt đầu mời gọi một cách tao nhã chảy dưới ánh đèn lâu năm và bàn tay con người, ẩn hiện trong những tán cây Gỗ hay đá của chiếc bàn nhỏ của tôi sẽ không xấu đi chút nào. Hương thơm của hoa nhất định, âm thanh của tình yêu, tiếng cười và âm nhạc ngọt ngào của các cô gái và Trịnh, dường như tất cả mọi người ở đây muốn được ngọt ngào và thanh lịch. …) Vào một đêm khô ráo, Hue’s garden sẽ giúp bạn bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc của mình. Phía sau những lăng tẩm cổ kính và bên bờ sông Hương thơ mộng, ngoài thành quách hoàng thành và chùa Thiên Mục, bạn còn phải có đôi mắt trong suốt và đôi tai thanh thoát để nghe kinh thiên động địa của triều Nguyễn, hãy thưởng thức cà phê Huế trong khuôn viên. Khu vườn chìm trong hương hoa, vẻ đẹp thanh cao và tiếng nhạc rộn ràng vang vọng nhau. Về nhà thơ Pháp Charles Baudelaire (1821-1867) cách đây hơn một thế kỷ rưỡi, ông nắm bắt được điều đó qua sự tương tác (tương ứng) của hai câu nước hoa (aroma), color (sắc) và sound (và âm thanh). * Rồi thêm mùa thịnh vượng của phượng vĩ: “Đi dưới gốc phượng không ai bằng lòng ngưỡng mộ. Không hoa cháy như phượng Cả cành quằn quại. Còn phượng rực lửa, cả phượng hoang không ngừng hiến dâng, Dường như có một cái gì đó trong đó, tràn đầy năng lượng và sự bồn chồn.Ngay cả trong đêm khi không có ai qua lại. Trước mùa thi, sau mùa thi, khi cả sân trường không còn bóng áo trắng, mấy tháng nay Phương tiếp tục cháy như vậy. Để rồi những chàng trai cô gái khi có dịp dạo qua miền kí ức ấy sẽ không ngờ lại thấy Phượng, vì Phượng yêu mình lắm, nên bây giờ bên kia đường có mấy lớp hoa tàn. Nhưng nó vẫn đỏ tươi “(” Mùa phượng cháy “, sđd, tr. 66-67. Có loài hoa nào tạo được vẻ đẹp lâu bền không thể phai mờ như vậy? Vì thế, hoa phượng tự nhiên biến hóa, tượng trưng cho Tình yêu chớm nở, đam mê và như ta thường thấy trong các tác phẩm của Khải Hưng (1896-1947) hay Nhất Linh (1906-1963) trong Tự lực văn đoàn – khi ấy con người không chỉ là tang tóc, đau khổ, mưa gió. Cả đêm diễn ra cảnh: “(..) Tôi đậu xe trên hàng xôi nóng hổi. Quán đông nghịt người ngồi cạnh nhau, lặng lẽ suy nghĩ. Một bà cụ áo xúng xính đang đi trên vỉa hè, Cô ấy có một chồng hộp trên nách và dáng đi vặn vẹo trông rất nặng nề. Vì cô ấy không thể hình dung ra hình ảnh của bà lão nên tất nhiên cô ấy không phải là cư dân của con phố này, nhưng đã mua một số giấy vụn, có thể là túi giấy. Ông già phải sống một mình trong mưa, cũng giống như những đứa trẻ bán báo, đánh giày trong mưa, không xã hội nào chứng minh được rằng ai cũng có việc làm, chuyện xảy ra hàng ngày trên đường, nhưng tại sao chúng ta lại xem xét nó sáng nay? Phần trích dẫn nặng hơn gấp ba lần và chúng tôi cảm thấy lo lắng. Lời tác giả đột nhiên bật ra thành những từ ngắn gọn. Nhà văn nào không nản lòng như vậy?
Thận trọng
Thông qua 100 linh hồn rải rác trong cuốn sách, bất kể Nổi tiếng đến nhường nào, Dạ Ngân đã xuất hiện trước mặt chúng tôi với tư cách là nhà văn – tác phẩm “Gia đình bé nhỏ” (NXB Phụ nữ-2005) và sách hướng dẫn chưa được đăng nhiều kỳ và tái bản.Lần này, phong cách của bạn vẫn còn rất thấp. Và sự khiêm tốn, không múa máy, không la hét ồn ào – không giống như cách làm thông thường của chúng ta trong văn học nhỏ. Hãy coi chừng những thứ dường như đi qua “đất và trời, con người và cảnh vật, cánh chim và bụi” (chú thích, sđd., Tr. 215) – nhỏ bé, nhưng sự trường tồn của La soi sáng cuộc sống. (Paris, ngày 12 tháng 6 năm 2006)